Editor: May
Âm nói thầm vừa ra, cửa phòng Phong Thánh liền mở.
Ngày mùa đông Phong Thánh cũng chỉ mặc một cái quần đùi, để trần liền đi ra.
Vừa ra ngoài cùng lúc buông tay đóng cửa lại, Phong Thánh bay lên một chân liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đá về phía Phong Ngật: “Em có biết cái gì gọi là xuân tiêu một khắc giá trị ngàn vàng không? Gõ cửa cái gì!”
Hơn nửa đêm nói nhao nhao ồn ào, tên nhóc này thiếu đánh phải không!
Phong Ngật thấy anh hai không nói hai lời liền động thủ, anh tay chân lanh lệ mau nhanh chóng lui về sau.
Nhưng mà, không biết là anh lui đến quá chậm, hay là chân Phong Thánh quá dài, đùi trái của anh vẫn là bị đá tới.
“Không biết!” Phong Ngật thân là một chó độc thân, hơn nửa đêm chịu kích thích, cũng hăng hái, “Em lại chưa từng đêm xuân qua, quỷ mới biết giá trị bao nhiêu tiền!”
Cả ngày chân chạy vặt còn chưa tính, anh hai ôm nhuyễn ngọc ôn hương mỹ nhân trong ngực, bên ngoài tối lửa tắt đèn, anh còn phải đi liều mạng.
Đều là anh em ruột, sao anh lại số khổ như vậy chứ!
“Em là tự làm bậy không thể sống!” Phong Thánh hiển nhiên cũng không đồng tình với em ruột của mình chút nào, khi đi về phía phòng sách đối diện, ngữ khí vừa chuyển liền trầm thấp không ít, “Thế nào?”
“Thời cơ còn chưa chín mùi, nhưng không sai biệt lắm cũng nên động thủ.” Phong Ngật đi theo vào phòng sách.
Khi hai anh em một trước một sau tiến vào phòng sách, Phong Ngật chợt đóng cửa lại.
Trên hành lang ánh đèn ảm đạm, lại khôi phục yên lặng đêm khuya trước sau như một.
Trong phòng sách chỉ lộ ra một tia sáng nhạt từ khe hở, ai cũng không biết hai anh em Phong Thánh và Phong Ngật đang mưu đồ bí mật gì.
Sau khi qua năm mới, đi làm đi làm, đi học đi học.
Lạc Ương Ương cũng về trường đi học, đoàn phim cũng hết kỳ nghỉ muốn tiếp tục quay phim, thương thế của cô đã không còn trở ngại, liền cũng đi theo về tổ quay phim.
Miễn cho Phong Hành lại chạy tới đoàn phim tìm Lạc Ương Ương, Phong Thánh an bài cho cô hai người vệ sĩ, kiêm trợ lý và bảo hộ hết thảy an nguy của cô ở đoàn phim.