Editor: May
Tầm mắt Phong Thánh quấn quýt si mê ở trên mặt Lạc Ương Ương, liền chưa từng dời đi nửa phân, tinh tế xoa xoa khuôn mặt đang ngủ say của Lạc Ương Ương: “Bảo bối……”
Đây là người của anh, người phụ nữ của Phong Thánh anh.
Nếu quan hệ của vật nhỏ và mẹ cô không tốt, anh hoàn toàn có thể không bận tâm suy nghĩ Lạc Anh, trực tiếp đi đăng ký kết hôn với vật nhỏ, tuy rằng cô còn chưa tới tuổi kết hôn theo pháp luật.
Nhưng mà, vật nhỏ và mẹ cô cùng sống nương tựa lẫn nhau, anh không muốn bởi vì anh, làm giữa mẹ con các cô sinh ra ngăn cách.
Anh và vật nhỏ ở bên nhau, những người khác không chúc phúc anh hoàn toàn không thèm để ý, ai cũng có thể không chúc phúc nhưng Lạc Anh không được, không có Lạc Anh chúc phúc, dù anh sủng vật nhỏ lên tận trời, hạnh phúc của cô cũng là có khuyết điểm.
Anh muốn cô, càng muốn cho cô hạnh phúc hoàn mỹ nhất.
Vén tóc mềm mại trên trán Lạc Ương Ương lên, Phong Thánh tiến lại gần nhẹ nhàng hôn một chút.
Theo sau, anh tay chân nhẹ nhàng tách Lạc Ương Ương đang ngủ say từ trên người anh ra.
Lạc Ương Ương bị kích thích, trong lúc ngủ say trở mình đưa lưng về phía Phong Thánh.
“…… Vật nhỏ, em đây là ý tứ ghét bỏ anh?” Tuy rằng biết Lạc Ương Ương chỉ là thay đổi tư thế ngủ thoải mái hơn, nhưng nhìn thân ảnh nhỏ chợt đưa lưng về phía anh, Phong Thánh bất mãn giơ tay lên, một bộ dáng muốn giáo huấn cô.
Nhưng cuối cùng, khi tay giơ lên của anh dừng ở trên đầu Lạc Ương Ương, lại biến thành vuốt ve nhu tình vô hạn.
Trước khi rời giường, anh cúi người lại hôn một cái ở trên mái tóc mềm mại của Lạc Ương Ương, lúc này mới lưu luyến đứng dậy, còn không quên giúp cô dịch dịch góc chăn.
Người nửa đêm gõ cửa ngoài cửa, là Phong Ngật, anh chính là gõ phòng Lạc Ương Ương trước.
Phong Thánh cũng là vì khi anh gõ cửa phòng Lạc Ương Ương, bị đánh thức.
Phong Ngật ở cửa Lạc Ương Ương đợi nửa ngày, không chờ được anh hai nhà mình mở cửa, lúc này mới chuyển tới cách vách gõ cửa Phong Thánh.
Lại đợi một hồi lâu cũng không đợi được mở cửa, Phong Ngật đứng ở cửa có chút nghi hoặc, không khỏi nói thầm: “Chẳng lẽ không ở đây? Nhưng buổi tối cũng không thấy anh hai đi ra ngoài.”