Editor: May
Liền ở khi Lạc Ương Ương nỗ lực làm yếu bớt cảm giác tồn tại của chính mình.
Phong Thánh gắp một khối thịt kho tàu mỹ vị ngon miệng, liền nhẹ nhàng đặt ở trong chén Lạc Ương Ương.
Khi bình tĩnh vững vàng thu hồi đôi đũa, Phong Thánh nghiêm trang nói với Lạc Ương Ương: “Ăn nhiều một chút.”
“……” Tầm mắt Lạc Ương Ương từ trong chén thịt kho tàu, yên lặng chuyển dời đến trên mặt Phong Thánh.
Lúc này, đầu óc cô là một mảnh hỗn độn sau khi nổ mạnh, đều sắp không thể suy nghĩ bình thường.
Phong Khải Việt còn ở trên bàn cơm đấy!
Sao Phong Thánh có thể gắp đồ ăn cho cô!
Nếu nói, hành vi lúc trước Phong Thánh chủ động kéo ghế dựa ra cho Lạc Ương Ương, để cô ngồi anh bên cạnh, Phong Khải Việt chỉ là liếc mắt một chút.
Vậy hành vi Phong Thánh gắp đồ ăn cho Lạc Ương Ương, ông liền không chỉ liếc mắt đơn giản như vậy.
Lạc Ương Ương nhìn chăm chú Phong Thánh, trong ánh mắt đáy mắt gợn sóng mãnh liệt, dư quang khóe mắt của cô liếc tới Phong Khải Việt dừng đũa, đang nhìn bọn họ chằm chằm đánh giá.
Lạc Ương Ương bởi vì khẩn trương, tim đập ‘ thịch thịch thịch’ nhảy đến bay nhanh.
Cuối cùng, cô vẫn là tặng cho Phong Thánh một tươi cười xinh đẹp lại ngoan ngoãn: “Cám ơn anh hai.”
Thấy chỗ sâu trong đôi mắt Lạc Ương Ương có ngọn lửa nhỏ, đôi mắt nhỏ lại đang chịu đựng không dám phát tiết ra.
Khóe miệng lãnh trầm của Phong Thánh, hơi không thể nhận ra nhẹ cong một chút.
Trên bàn cơm lại khôi phục trầm mặc.
Chỉ là trầm mặc giờ phút này, cùng hơn mười giây trước không quá giống nhau.
Ba người trên bàn cơm, ngoại trừ Phong Thánh ăn đến ngon miệng, Lạc Ương Ương và Phong Khải Việt nỗi lòng bách chuyển thiên hồi, ăn đến không thể nhẹ nhàng như vậy.
Lạc Ương Ương dùng sức cắn thịt kho tàu Phong Thánh gắp cho cô.