Tổng Tài Đại Nhân, Thể Lực Tốt!

Chương 425: Vốn chính là cầm thú




Editor: May

“Á! Đau!” Vưu Vưu vuốt đầu bị gõ đau, giận trừng Thuần Vu Thừa, “Ương Ương nói, vốn dĩ Phong Thánh chính là cầm thú!”

Không phải cô cố ý nghĩ về phương diện kia, thật sự là Phong Thánh cô nhận thức được từ trong miệng Ương Ương, quá không chính nhân quân tử.

“Chậc chậc, giữa các cô gái, có phải quan hệ tốt liền chuyện gì cũng nói được?” Thuần Vu Thừa đã nhìn ra, Vưu Vưu rất có thành kiến với Phong Thánh.

Mà thành kiến này, là Lạc Ương Ương gián tiếp gây ra.

“Quan hệ đàn ông các người tốt đến chuyện xấu gì cũng cùng làm một trận! Chúng tôi đến nói cũng không thể?” Vưu Vưu bất mãn phản bác.

“Cô nói lời này là sao, chúng tôi đã làm chuyện xấu gì?” Đôi tay Thuần Vu Thừa cắm xuống, cười đến vẻ mặt nghiền ngẫm.

“Không nói chuyện khác, ngày hôm qua anh một chút liền kêu nhiều người đàn ông mặc tây trang màu đen tới đây, những người đó ngày thường đều là mua trà sữa sao?”

Vưu Vưu không cần nghĩ ngợi lời nói tiếp theo, cô lại không ngốc, tuy rằng cô không biết những quý công tử hào môn thế gia sinh hoạt như thế nào.

Nhưng mà, cô xem phim truyền hình đến không ít, ngày hôm qua những người đàn ông mặc tây trang màu đen đó, vừa thấy liền không phải người thường.

Vừa thấy nhiều đàn ông thật sự lợi hại như vậy, khẳng định là phải dành để làm đại sự, luôn không thể giống như chiêu công cửa hàng, thu nạp toàn bộ tới để mua trà sữa đi.

Thuần Vu Thừa tự nhiên nghe ra lời ngầm của Vưu Vưu, anh liền thu thần sắc nghiền ngẫm lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Vưu Vưu.

“Anh muốn làm gì?” Nhìn ánh mắt Thuần Vu Thừa đột nhiên sắc bén lên, Vưu Vưu lập tức cảnh giác lui về sau.

Phía sau chính là cửa phòng, cô lui chưa đến vài bước, phía sau lưng liền đặt ở trên cửa, rốt cuộc không thể lui nữa.

Thuần Vu Thừa duỗi hai tay ra chống ở trên cửa phòng, trực tiếp vây Vưu Vưu ở trước người của mình.

Nhìn Vưu Vưu vẻ mặt đề phòng, đuôi lông mày khóe mắt của Thuần Vu Thừa cố tình tản mát ra tàn nhẫn: “Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, có một số việc, cô tốt nhất là quên đi.”

“Tôi đã quên mất! Tôi đều không biết gì!” Mắt tròn của Vưu Vưu mở to một chút, nói đến muốn nhanh bao nhiêu liền nhanh bấy nhiêu.