Editor: May
“Phong Thánh! Anh không thể đi! Ương Ương đã bị bắt cóc, nguy hiểm như vậy, đến chết sống còn chưa biết, anh không thể đi!”
Nhưng mà, Vưu Vưu vươn tay, còn chưa kịp bắt lấy Phong Thánh, cô đã bị Thuần Vu Thừa bắt lấy cổ áo sau, rốt cuộc không đi về phía trước tới gần Phong Thánh được.
“Phong Thánh!” Hiện tại Vưu Vưu không rảnh để ý tới Thuần Vu Thừa, duỗi dài đôi tay ý đồ bắt lấy Phong Thánh.
Chỉ là, mặc cô gọi như thế nào, Phong Thánh vẫn cũng không quay đầu lại vào phòng họp.
Cửa lớn dày nặng vừa đóng, Vưu Vưu liền giống như đã chết tâm, lập tức ủ rũ.
Vì sao!
Phong Thánh lại có thể không để ý tới sống chết của Ương Ương!
Quá TM lãnh khốc vô tình!
“Cô ồn ào cái gì?” Thuần Vu Thừa xách theo cổ áo sau của Vưu Vưu, liền kéo cô về phía thang máy, “Lại không phải Phong Thánh ra tay, anh ta không đi cũng không có việc gì.”
Thuần Vu Thừa nhịn không được ở trong lòng thở dài một tiếng.
Làm một lão tổng ngồi ở trong văn phòng bày mưu lập kế thật tốt, đâu giống anh, sáng sớm lại đây tìm người nói chuyện phiếm, kết quả vừa không cẩn thận liền làm một chân chạy.
Sớm biết vậy liền không qua, mệt anh vừa ra tan ca đêm liền tung ta tung tăng chạy tới.
“Anh, anh buông tôi ra!” Vưu Vưu bị xách đến đi lui về sau từng bước, vội gỡ tay siết chặt cổ áo cô.
Còn không buông tay, cô sẽ sắp bị siết chết!
Thuần Vu Thừa thật sự buông Vưu Vưu ra, nhưng lại là sau khi mạnh mẽ xách cô đến thang máy, mới hảo tâm buông cô ra.
Vừa nhận đến tự do, Vưu Vưu liền lập tức thối lui đến trong góc, cách Thuần Vu Thừa xa xa.
Cô thiếu chút nữa bị siết chết!
“Đừng trách tôi không nhắc nhở, cô còn trừng tôi, tôi liền không giúp cô cứu Lạc Ương Ương.” Thuần Vu Thừa cà lơ phất phơ dựa ở trên vách thang máy, buồn cười nhìn Vưu Vưu phòng anh giống như phòng sói.