Editor: May
Màu da anh thiên về màu trắng, ngũ quan lại thiên nhu, anh biết diện mạo của mình thiên nữ tính hóa.
Nguyên nhân chính là vì như vậy, cho nên từ nhỏ anh liền không thích người khác nói anh đẹp linh tinh.
Từ yêu nghiệt này nhảy ra từ trong miệng Lạc Ương Ương, không biết có phải ánh mắt của cô quá mức thanh triệt thuần túy hay không, cảm xúc ổn định của anh lại có thể không có ý tứ tức giận.
“Tuyệt đối không có!” Lạc Ương Ương cho rằng Phong Hành thật sự tức giận, “Tôi nào dám khinh miệt anh? Tôi là hâm mộ anh.”
Nhưng mà, vừa nói xong, Lạc Ương Ương ngẫm lại cũng không đúng.
Hâm mộ một người đàn ông lớn lên đẹp hơn mình, nói vậy tâm tình Phong Hành cũng sẽ không quá tốt đi?
Cô thật cẩn thận nhìn Phong Hành, muốn lại nói bổ cứu một chút, nghĩ lại vẫn là thôi.
Nói nhiều sai nhiều, cô vẫn là đừng nói gì nữa.
Nếu Phong Hành sinh khí, ném cô xuống xe càng tốt, cô liền không cần lại đối diện với anh.
“Về sau em nói như thế nữa……” Phong Hành cố ý bắn ánh mắt lãnh lệ về phía Lạc Ương Ương.
“Sẽ như thế nào?” Thân mình nhỏ của Lạc Ương Ương yên lặng dựa vào cửa xe.
Cô muốn tận lực cách Phong Hành xa một chút.
“Bóp chết em!” Phong Hành đột nhiên nâng tay phải lên, duỗi bàn tay lớn về phía Lạc Ương Ương.
“Á --” Lạc Ương Ương cũng nhấc đôi tay, càng nhanh hơn Phong Hành bảo vệ cổ nhỏ của mình.
Nhìn Lạc Ương Ương co rúc thân thể nhỏ chống lưng ở trên cửa xe, hai tay nhỏ còn gắt gao che chở cổ non mịn, Phong Hành liền thu thần sắc lãnh lệ lại.
“Ha ha ha ha --”
Nhìn Phong Hành đột nhiên cất tiếng cười to, đôi mắt nhỏ hoảng sợ của Lạc Ương Ương sửng sốt, tiếp đó giận trừng mắt nhìn anh.
Dọa cô chơi rất vui sao?
Phong Thánh nói đúng, Phong Hành không phải thứ tốt gì!