Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 87: 87: Người Một Nhà Tay Trong Tay 1





Cô gái này đang chê anh mang lại phiền phức cho cô?
Là Tổng thống của một quốc gia, đây thật sự là lần đầu tiên anh bị người ta ghét bỏ.

Một người đàn ông có thân phận giống như anh thuộc vào hàng tôn quý, lại tự mình đưa cô đi siêu thị, loại chuyện này có biết bao cô gái nằm mơ mới được? Nhưng cô gái này lại cố tình không nắm bắt, còn có thái độ tránh còn không kịp, giống như anh mang theo tai họa, khiến Bạch Dạ Kình nghĩ không thông.

Gương mặt lãnh khốc của anh đen lại: “Cô đi là chuyện của cô, tôi đi là chuyện của tôi.

Tôi đi siêu thị điều tra dân tình, không có quan hệ với cô.”
Dứt lời, anh bước về hướng chiếc xe.

Tài xế vội vàng cung kính kéo cửa xe ra, anh khom người đi vào.

Lãnh Phi mới nhìn về phía hai mẹ con Hạ Tinh Thần, muốn mời bọn họ cùng nhau lên xe, lại nghe thấy Bạch Dạ Kình trầm giọng lên tiếng: “Thư ký Lãnh, còn không đi, sững sờ ở đó làm gì?”
“A? Vâng ạ.” Lãnh Phi không dám chậm trễ, mau chóng kéo cửa xe ra ngồi lên.

Kết quả là xe không chờ đợi, trực tiếp rời đi.


.

ngôn tình sủng
Hạ Tinh Thần nhìn mấy chiếc xe kia biến mất, cạn lời.

Hạ Đại Bạch nhíu mi: “Ba thật nhỏ mọn, không dẫn theo chúng ta.”
“Mới ăn cơm xong, đi bộ một chút để dễ tiêu hóa.” Hạ Tinh Thần để cậu nhóc xuống, nắm tay cậu, đi về phía siêu thị.

Siêu thị rất gần, đi đường chỉ mất mười phút là tới.

Hạ Đại Bạch không vui, rũ đầu nhỏ: “Đại Bảo, hay là mẹ ở chung với Tiểu Bạch đi?”
“...” Hạ Tinh Thần không tiếp lời cậu nhóc, ý nghĩ của thằng bé thật là kỳ lạ!
Hạ Đại Bạch bĩu môi, sao loại căn phòng nhỏ xíu này có thể chứa chấp tôn đại Phật như cậu chứ? Phòng ngủ trong phủ Tổng thống của Bạch Dạ Kình, còn chưa nói đến phòng thay quần áo và những cái khác đều ít nhất gấp bốn lần căn nhà của cô.

“Tiểu Bạch trở về, nhất định sẽ mang con đi.

Đến lúc đó sẽ chỉ còn một mình Đại Bảo, con sợ mẹ sẽ nhàm chán.”
“Không sao, lát nữa chúng ta cùng nói chuyện với ba một chút.” Hạ Tinh Thần sờ đầu thằng bé.

Di động trong túi cô vang lên, là một dãy số lạ.

Cô không nghĩ nhiều, bắt máy thì nghe được giọng nói của Lãnh Phi ở bên kia truyền đến: “Cô Hạ, nơi này dọc theo đường đi qua mấy siêu thị gia đình, cô muốn đi siêu thị nào?”
“...” Hạ Tinh Thần dở khóc dở cười.

Không phải Tổng thống đại nhân nói đi điều tra dân tình sao, sao còn hỏi bọn họ đi đâu vậy? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Hạ Tinh Thần không dám nói ra, chỉ nói siêu thị gần nhất kia.

Mười phút sau, Hạ Tinh Thần nắm tay Đại Bạch xuất hiện, xa xa đã nhìn thấy anh.

Anh cởi âu phục, chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, cà vạt cũng tháo ra, so với bộ dạng đúng đắn nghiêm túc trước kia, bây giờ lại thêm một ít tùy ý lười biếng.


Chân dài cùng với mọi thứ đều mang lại khí chất mê người, tuy hiện tại đã đeo khẩu trang che kín mặt, nhưng anh chỉ đứng ở kia đã là một phong cảnh rất mỹ lệ, khiến người khác phải dừng chân ngắm nhìn.

Khuôn mặt chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng Hạ Tinh Thần cũng nhìn ra được anh thật sự chờ đến mất kiên nhẫn.

“Sao đi lâu thế?” Cô vừa đi tới, anh đã hỏi.

Cô lẩm bẩm: “Chúng tôi chỉ có bốn chân, đương nhiên không thể so sánh với bốn bánh xe của anh.”
“Vào đi.” Bạch Dạ Kình không nói tiếp nữa, cũng thuận tay nắm bàn tay nhỏ của Hạ Đại Bạch.

Ba người đi về hướng siêu thị, Hạ Tinh Thần nhìn cảnh tượng này, đột nhiên hơi ngơ ngẩn.

Trước kia cô đi dạo siêu thị với Hạ Đại Bạch, Đại Bạch rất hâm mộ những gia đình có đầy đủ ba mẹ, không ngờ hiện giờ…
Hạ Tinh Thần hơi hoảng hốt, e là người ngoài sẽ nghĩ bọn họ chính là người một nhà!
“Nhường một chút, nhường một chút!” Tiếng hô to dồn dập và tiếng lăn xe truyền đến, mang theo suy nghĩ của Hạ Tinh Thần trở lại.

Vừa ngẩng đầu đã thấy người kéo từng hàng xe đẩy sang đây, cô giật mình hô nhỏ một tiếng, không đợi cô kịp phản ứng, một cánh tay dài rắn chắc đã kéo cô qua tránh đi.

Tay của người đàn ông đặt trên eo cô, nóng như lửa.

Cô đứng dán ở trong ngực anh, anh rất cao, ngực dày rộng, giống một vách tường vững chắc làm người ta có cảm giác an toàn.


Hạ Tinh Thần có thể nghe được tiếng tim anh đập rất rõ ràng, cùng với tiếng tim đập nhanh của mình, cảm giác sợ hãi dần dần biến mất.

“Ngơ ngác cái gì, có biết vừa nãy rất nguy hiểm không?” Anh cúi đầu nhìn cô đứng chỉ đến vai anh, ấn đường nhăn lại, hơi trách cứ.

Nếu không phải anh nhanh tay, có lẽ cô thật sự đã bị đâm trúng.

Tay Hạ Tinh Thần cuộn tròn ở đầu vai anh, đối diện với ánh mắt anh, tim đập rối loạn vài nhịp.

Tất cả đều là hơi thở của anh, rất dễ ngửi, cô chợt nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua ở trên xe bus, gương mặt đỏ lên, không tự nhiên nói: “Tôi… đang nghĩ chút chuyện.”
Âm thanh hơi ồm ồm.

Bạch Dạ Kình tựa như cảm nhận được bầu không khí không bình thường, ánh mắt thâm thúy, bàn tay ôm eo cô không nới lỏng, chỉ thấp giọng hỏi: “Có bị đụng vào chỗ nào không?”
Cô lắc đầu, lông mi nhẹ chớp: “Không sao, chưa đụng vào đâu hết.”
Nói xong, lui ra khỏi lồng ngực của anh một bước, tay anh cũng theo đó mà trượt xuống hông cô.

Trái tim lúc này mới miễn cưỡng trở lại bình thường..