Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 509: Sự Thật Từ Quá Khứ 1






“Không vừa ý cái gì?”
Bạch Dạ Kình nhìn mấy đĩa đồ ăn: “Có cần anh bảo đầu bếp làm thêm món lươn cho em không?”
“...” Hạ Tinh Thần tỏ ra ngờ vực một thoáng, sau đó cô bỗng hiểu ra, khuôn mặt lập tức ửng đỏ.
Mấy món cô gắp vào đĩa cho anh toàn là đồ tráng dương bổ thận.
“Cái…cái này không liên quan đến em, đây đều do đầu bếp chuẩn bị.” Hạ Tinh Thần bối rối giải thích, vội vàng làm rõ bản thân không liên quan.
“Vậy à? Thế bộ đồ ngủ kia đâu? Hình như cô Bạch chưa được thỏa mãn thì phải.” Bạch Dạ Kình nói sâu xa, đoạn gắp hàu lên ăn.
Hạ Tinh Thần lúng túng muốn chết.

Cái người này, ánh mắt đừng có tinh tường như vậy chứ? Vậy mà nhìn ra được! Cô vội ngăn đũa anh lại, giải thích: “Không phải như anh nghĩ đâu.

Bộ đồ ngủ kia là của Vị Ương, em chẳng may cầm nhầm thôi.

Mấy món này anh cũng đừng ăn nữa, để em ăn đi.”
“Cô Bạch đã ẩn ý tỏ vẻ không hài lòng, nếu anh không ăn nữa thì chẳng phải lãng phí tâm ý của em rồi hay sao.” Quả nhiên, Bạch Dạ Kình không tin lời cô.

“...” Hạ Tinh Thần cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô kéo tay anh, rầu rĩ nói: “Anh thật sự không cần ăn đâu, em không…”
“Không gì cơ?” Anh nhìn cô.
“Không...không có chuyện không hài lòng…”
“Nghĩa là em hài lòng?”
Hạ Tinh Thần rầu rĩ ‘ừ’ một tiếng gật đầu.

Cũng may bây giờ trong phòng ăn không có người giúp việc, nếu không thì chắc cô đã bị người ta cười chết.
“Nếu em hài lòng, vậy hài lòng đến mức nào?”
Hết lần này tới lần khác, cái tên này vậy mà chẳng chịu bỏ qua cho cô.
Hạ Tinh Thần gần như sắp phát điên, quyết định không thèm để ý đến đến anh nữa.
Rõ là anh đang chọc cô! Cô càng trả lời, anh sẽ càng chọc thêm.
Cô dứt khoát buông tay anh ra, bất cần nói: “Anh ăn đi ăn đi, ăn nhiều một chút! Em không hài lòng đấy, cực kỳ không hài lòng.”
Bạch Dạ Kình híp mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm, làm cho cô có chút không chống đỡ nổi.

Ngài tổng thống vĩ đại ơi, có thể quan tâm một chút đến sự phát triển thể chất lẫn tinh thần của trẻ nhỏ được không vậy? Hiện đang có con nít ngồi ở đây đấy!
Hạ Đại Bạch lúc này mới yếu ớt mở miệng: “Hai người đang nói chuyện gì thế? Có thể nói chuyện nào con nghe hiểu được không ạ?”
Nhóc đau lòng lắm đấy.
Cứ thế này thì giữa nhóc và hai người họ không còn tiếng nói chung nữa mất.

Phó Dật Trần làm phẫu thuật cả một buổi chiều.

Lúc Trì Vị Ương về đến nhà gọi điện thoại cho anh ta vẫn là trợ lý nghe máy, cô cũng không gọi cho anh ta nữa.
Cô nằm cả một buổi trưa, nhưng thật ra cũng không ngủ được mấy.
Cô nằm lăn qua lộn lại nghĩ chuyện bộ đồ ngủ kia.
Sau đó, cô dứt khoát bò dậy, thay đồ ngủ rồi đứng ra chỗ gương soi.
Ừm, rất đẹp, đúng như Tinh Thần nói, thân hình của cô cũng chưa được coi là mập.

Khoảng thời gian trước quá gầy, hiện giờ thì có da có thịt hơn chút nên trông rất vừa vặn, đầy đặn hơn nhiều.

Trì Vị Ương khá ưng ý với hình tượng của mình, lúc thả tóc xuống trông cô càng giống thiếu nữ hơn.

Nếu không phải bụng có chút nhô ra thì cũng không khác biệt là bao so với thời còn con gái lúc trước.
Chỉ là...
Nếu như cô mặc như thế này ở trước mặt anh ta, có khi nào anh ta sẽ nghĩ…mình không biết giữ giá hay không? Chuyện cô cự tuyệt đoạn thời gian trước có trông giống như đang ra vẻ quá không nhỉ?
Cô có chút xem thường chính mình, đúng là tự gây họa mà! Sớm biết như vậy lúc trước đã không bảo với anh ta cái gì mà không ngủ cùng giường rồi! Bây giờ muốn xuống tay cũng chẳng còn mặt mũi.
Cô ảo não không thôi.
Thật ra thì cô muốn cùng anh ta tiến thêm một bước cũng không hoàn toàn vì câu chuyện bi thảm của mấy mẹ bầu trên bản tin kia.

Nếu lúc phụ nữ mang thai mà chồng lại đi ngoại tình thật, vậy thì loại đàn ông đó không có cũng được.
Thực ra chẳng qua là bởi vì...
Càng chung sống, cô càng muốn hiến dâng bản thân cho anh ta, cũng liên quan đến d*c vọng nữa, nhưng quan trọng nhất là linh hồn hai người có thể hòa nhập với nhau.
Kinh nghiệm lần đầu cũng không tính là quá tốt đẹp, bởi vì lúc đó trong người có men rượu nên không nhớ được gì nhiều, chỉ nhớ lúc đó hai người đều có chút đau.
Trì Vị Ương hít sâu một hơi cổ vũ cho chính mình ở trong gương, cũng chưa vội thay đồ ngủ ra, cứ vậy mà khoác áo khoác thật dày lên người.
Cô yên lặng chờ Phó Dật Trần về, trong lòng có chút nhộn nhạo, càng gần đến giờ anh ta tan làm cô lại càng lo lắng, nhưng cũng có chút chờ mong.
Vậy nhưng mãi đến tận lúc ăn tối Phó Dật Trần cũng vẫn chưa trở về.

Cơm tối là do trợ lý mang tới.
“Cô Trì, buổi tối bác sĩ Phó còn có một ca phẫu thuật nên bảo tôi đem đồ ăn tới cho cô trước.

Anh ấy dặn cô nhất định phải ăn hết chỗ đồ ăn này.”
Trì Vị Ương mở cặp lồng giữ nhiệt ra, khóe môi khẽ cong lên, anh ta thật đúng là muốn nuôi cô thành heo mà.
Sao cô ăn hết đống này được chứ.
“Thế anh ấy đã ăn cơm tối chưa” Cô lo anh ta quá bận bịu, ngay cả cơm tối cũng quên ăn.
“Bác sĩ Phó bây giờ còn chưa rời bàn mổ, nhưng mà cô yên tâm, chờ anh ấy xong tôi sẽ lập tức nhắc anh ấy đi ăn cơm.”
“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn.” Trì Vị Ương tiễn trợ lý ra cửa.
Cô ngồi một mình trên bàn ăn, mặc dù đồ ăn tối nay không phải tự tay anh ta nấu, nhưng nghĩ tới anh ta là cô đã cảm thấy rất ngon miệng rồi.
Anh ta đã cố từ chối nhiều ca mổ nhưng vẫn rất bận, vậy nên cô rất hay phải ở nhà một mình lúc ban ngày, có điều so với phải một thân một mình ở nước M thì cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Lúc còn ở nước M, cô luôn có cảm giác ngôi nhà hiu quạnh kia có chút đáng sợ.


Rõ ràng chỉ là gian phòng nhỏ nhưng cô lại cảm thấy thật trống rỗng, đêm đến cũng rất khó ngủ.
Nhưng hiện tại ở nơi này…
Cô cảm thấy mới mẻ đến khó mà thốt nên lời, ngay cả việc giúp anh ta giặt áo sơ mi cũng trở thành một chuyện rất đáng hưởng thụ.

Dù có phải ở nhà một mình cô cũng không còn cảm thấy sợ hãi, đắp lên mình tấm chăn có hơi thở của anh ta là hệt như anh ta đang ở bên cạnh cô vậy.
Thế nên...
Cuộc sống hiện tại như vậy, sao cô nỡ bỏ về nước M được đây? Nơi này có người nhà, có bạn bè, quan trọng nhất là…có anh ta.
Nghĩ gì làm mấy.

Cô chợt nhớ tới điều gì đó, lập tức đặt đũa xuống, lấy máy tính từ trong phòng ra.
Ngón tay cô thuần thục gõ bàn phím, thật nhanh gõ ra mấy chữ “đơn từ chức”.
Nhưng dù sao bên người ta cũng là công ty lớn, cho dù xin từ chức cũng phải gặp mặt trực tiếp, thế nên viết đơn xin thôi việc xong cô vẫn phải tới nước M một chuyến.
Cô viết xong bèn gửi đến mail sếp, lại lấy hộ chiếu ra đặt trên máy tính.
Hai ngày nữa là đến thời gian đi làm bên đó, cô định ngay ngày đầu tiên đi làm sẽ đệ đơn thôi việc rồi làm thủ tục trả phòng.

Vừa nghĩ như vậy, cô vừa chạy vào phòng thu dọn hành lý.
Hành lý của cô cũng đơn giản, chỉ đem theo mấy bộ quần áo đủ mặc, dù sao thì cô cũng chỉ ở đó nhiều lắm là một tuần lễ.
Nhưng không biết anh ta có rảnh để đi cùng cô hay không.
Trì Vị Ương vừa nghĩ vừa đẩy hành lý từ trong phòng ra đặt trong góc.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên..