Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 464: Gặp Lại Cố Nhân






Hạ Tinh Thần và Thẩm Mẫn dựa vào nhau nhìn cảnh tượng bên ngoài này, cũng không hẹn mà cùng cong môi cười, vui vẻ thay cho bọn họ.
Chỉ là...
Dường như là Thẩm Mẫn nhớ tới cái gì đó, vẻ mặt càng ngày càng trở nên cô đơn.
Hạ Tinh Thần nhìn ra biến hóa nhỏ này.
Cô không chủ động hỏi, chỉ đi theo sau lưng bà ấy vào trong phòng bếp.
“Vừa nãy, bọn họ hỏi danh sách, mẹ cũng không viết mấy cái tên.” Sau khi Thẩm Mẫn vào phòng bếp, thì vừa nhặt rau vừa nói với cô: “Ba con cùng bà nội bên kia, có phải cũng nên đưa thiệp mời hay không?”
“Vâng.” Cô gật đầu: “Con sẽ đưa.”
“Mặc dù những năm qua đã khiến con chịu uất ức, tình cảm cũng không được tốt lắm, nhưng mà, dù gì thì bọn họ cũng cho con tên họ, nuôi con lớn lên.”
“Mẹ yên tâm, con biết mà.”
Thẩm Mẫn gật đầu: “Mẹ chỉ nói mấy câu thôi, mẹ cũng biết con không phải là người vô tình.

Chỉ là, còn có, gần đây bà con luôn gọi điện thoại cho mẹ, luôn bảo mẹ nói với con.”
Không đợi bà ấy nói ra, Hạ Tinh Thần đã hiểu: “Bà bảo mẹ nói về chuyện của Hạ Tinh Không và Lý Linh phải không?”
Thẩm Mẫn thở dài: “Hai người bọn họ ra nông nổi như bây giờ, cũng là có tội phải chịu.


Cho nên mẹ không đề cập với con.

Nghe lão phu nhân nói, Hạ Tinh Không ở trong ngục bị người ta hủy hoại khuôn mặt, đây là chuyện đả kích rất lớn tới cô ta, khiến cô ta tuyệt vọng, Bây giờ đã không còn chút sức sống nào.

Sau này ra tù, cũng đừng nghĩ đến có thể đứng trên sân khấu như trước đây.”
Từ sau lần vạch tội đó, đây là lần đầu tiên Hạ Tinh Thần nghe thấy tin tức của Hạ Tinh Không.

Còn chuyện cô ta bị hủy hoại khuôn mặt, thì cô biết.

Là Lan Diệp ra tay.
Nếu nói là đồng tình, thì cô không thể nào đồng tình nổi.
Nhân thế nào, thì cuối cũng sẽ phải nhận lại quả thế đó.
“Đến sau này con mới biết, ban đầu cô ta có thể vào đoàn vũ công quốc tế, là nhờ vào Dạ Kình.

Bây giờ mặt bị hủy hoại, thì hoàn toàn không còn hy vọng nào nữa.

Lý Linh thì không thể nào ra ngoài trong một vài năm tới được.

Lão phu nhân tự mình ra mặt, thì cũng đâu dễ giải quyết như vậy.”
Thẩm Mẫn ừ đáp lại, cũng không nói đến cái đề tài này nữa.
Hạ Tinh Thần vừa cắt ngó sen, vừa quan sát bà ấy.
“Nhìn cái gì?” Thẩm Mẫn không ngẩng đầu lên, cũng có thể cảm giác được ánh mắt dò hỏi của cô.
“Sao gần đây bà nội lại thường gọi điện thoại cho mẹ vậy, không phải đã mấy thập niên rồi mà hai người không liên lạc gì sao, tại sao gần đây lại hay gọi vậy?”
“Cũng chỉ hỏi mấy chuyện vụn vặt mà thôi.”
Hạ Tinh Thần cười: “Không nói là mời mẹ năm nay qua bên kia ăn tết à?”
Thẩm Mẫn giật mình trong giây lát, động tác trên tay dừng lại, sau đó mới nói: “Không riêng gì lão phu nhân, ba con cũng nói với mẹ mấy lần.

Ông ấy cũng đã đến đây mấy lần rồi.”
“Vậy mẹ nghĩ như thế nào?”
“Còn có thể nghĩ như thế nào?” Thẩm Mẫn cầm rau đi rửa, nước rất lạnh, bà ấy nhanh tay thêm chút nước nóng, rồi mới nói: “Mẹ đã sớm không còn là người của nhà họ Hạ bọn họ nữa rồi.


Dịp tết trước kia, đừng nói là gọi cho mẹ, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.

Năm nay Lý Linh vừa không có ở đấy, mẹ lập tức qua đó, lỡ bị đồn ra ngoài thì cũng không dễ nghe gì.

Lại nói, không phải mẹ đã nói rồi sao, năm nay mẹ sẽ ăn tết cùng với các con.”
Hạ Tinh Thần cũng đồng ý với bà ấy.
“Nếu như ba thật sự có tâm tư, thì một năm cũng không là gì.

Từ nay về sau, nếu như ông ấy có thể ân cần hơn nữa, thì mẹ thay đổi chủ ý cũng được.”
Sao mà Thẩm Mẫn không nghe ra ý tứ trong lời nói này của cô, bà ấy nhìn cô, rồi lấy ngón tay trỏ chọt vào trán cô: “Còn làm mai cho mẹ nữa à, mẹ thấy có vẻ gần đây con khá rảnh rỗi đó.”
Cô xoa xoa cái trán: “Oan uổng cho con quá.

Còn không phải là do con nhìn thấy ba vẫn còn nhớ mãi không quên mẹ sao.

Lại nói, mẹ vẫn luôn ở một mình như vậy, thì cũng không tốt lắm.

Nếu có thể trở về bên kia, có người chăm sóc, thì con cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều.”
“Mẹ ở một mình nhiều năm như vậy rồi, nào có cái gì không tốt.

Con đấy, chỉ cần sống thật tốt của mình thôi, đừng bận tâm đến mẹ.”
Thấy thái độ của bà ấy kiên quyết như vậy, Hạ Tinh Thần cũng không nói gì nữa.

Không phải là cô không nhìn ra, mẹ vẫn chưa hoàn toàn buông xuống tình cảm với ba.

Chỉ là, lúc còn trẻ khi đang yêu thì bị phản bội, đến bây giờ hận vẫn chưa tan hết, canh cánh trong lòng cùng nghi ngờ vẫn luôn mắc kẹt trong lòng.
Ăn xong cơm tối, thì Hạ Tinh Thần nhận được điện thoại của Trì Vị Ương.

Cô ấy đã trở về quê, gọi điện thoại tới báo bình an.
Hạ Tinh Thần thật sự rất lo lắng.
“Cái bụng của cậu bây giờ đã không giấu được nữa, ba mẹ cậu bên kia nói thế nào?”
“Bọn họ rất tức giận.


Bây giờ còn đang thương lượng đối sách trong phòng, nói là bây giờ vẫn chưa tới sáu tháng, bắt tớ phải nhanh chóng bỏ đứa bé đi.” Cô ấy nói rất thản nhiên, giống như là đang nói đến chuyện của người khác vậy, nhưng mà...
Có khó chịu hay không, thì chỉ có trong lòng cô ấy là rõ nhất.
“...” Trong lúc nhất thời, Hạ Tinh Thần không biết nên nói gì cho phải.

Nhà của Vị Ương cũng được coi là có mặt mũi trong thành phố đó, xảy ra loại chuyện như thế này, tất nhiên là ba Trì không khỏi cảm thấy mất mặt.

Mà cái cô ấy phải trải qua bây giờ, cũng giống như mình năm năm trước.
Những tin đồn, lời nhạo bang, phân biệt đối xử, đều rất đau khổ.
“Vậy cậu nghĩ như thế nào, có muốn nói ra là con của bác sỹ Phó không?”
“Nói ra chỉ làm họ giận thêm mà thôi.” Trì Vị Ương đi bộ trên phố, chân đá hòn đá nhỏ trên đường, nặng nề nói, cô ấy nhìn đường phố hoang vu, hốc mắt có hơi nóng lên: “Chẳng những là có bầu trước khi lập gia đình, mà còn có thai với đàn ông đã có vợ, có lẽ ba tớ sẽ tức đến ngất đi mất.”
Hạ Tinh Thần không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, cũng không biết nên chỉ cho cô ấy đi trên con đường nào mới là con đường sáng.
Đi bên trái hay bên phải, cũng đều là cuộc sống của Vị Ương, cô không thể quơ tay múa chân thay cô ấy được.
Chỉ là...
“Đứa trẻ đã lớn như vậy rồi, nếu bây giờ phá đi, không khỏi đáng tiếc.”
“Tớ sẽ không phá bỏ.” Trì Vị Ương hơi ngửa đầu, nhìn bầu trời đêm đầy sao kia, cô ấy hít sâu thật sâu, nhắm hai mắt lại, cố đè nén đôi mắt ẩm ướt xuống, một lúc lâu sau mới lại mở ra, tiếp tục nói: “Chắc cả đời này tớ cũng chỉ có đứa bé này, nếu như ngay cả con tớ cũng không cần, thì tớ sợ, tớ sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại mà thôi.”
Trái tim của cô ấy, đã đặt ở trên người Phó Dật Trần suốt hai mươi năm rồi.

Từ khi mới biết yêu, cho đến bây giờ trong lòng cô ấy vẫn chỉ có một hình bóng đó, cho dù người đó cậu thiếu nên trong trẻo như ánh mặt trời kia, hay là người đàn ông mà bây giờ đã làm ba.
Cô ấy đã không còn khí lực để yêu người khác nữa rồi, cho nên...
Đứa bé này, bây giờ là trụ cột tinh thần duy nhất của cô ấy.
Một câu cô độc suốt quãng đời còn lại kia như đâm vào trong lòng Hạ Tinh Thần vậy.
Môi cô khẽ giật giật, khi vừa muốn nói gì đó, thì chỉ nghe được đầu điện thoại kia truyền tới một giọng nói: “Vị Ương, cháu là Vị Ương phải không?”
Trì Vị Ương cầm điện thoại, nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt này, cả người như chìm vào giấc mộng ngay tại chỗ.
“Đúng là cháu rồi, đã lâu lắm rồi bác không nhìn thấy cháu, cô bé trước kia, hôm nay đã lớn thành cô gái rồi.” Người phụ nữ trung niên vừa kéo cánh tay Trì Vị Ương, vừa nói chuyện với cô ấy, tâm trạng vô cùng kích động..