Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 450: Sắp Sinh Thai Nhi Thứ Hai Rồi! 3






“Ông bớt gây sự với tôi đi!” Bà cụ gạt tay chồng mình xuống, sau đó đi đến chỗ Hạ Tinh Thần ngồi xuống.
Bà kéo lấy tay cô, trực tiếp đeo vòng ngọc lên.
“Phu nhân.”
“Không được tháo xuống!” Bà cụ trừng mắt, hiếm khi phụng phịu: “Vòng tay này là tặng cho con dâu sau này của bác.

Nếu cháu không muốn đeo, vậy thì cứ tháo xuống đi, bác sẽ nói với Dạ Kình xem xét một cô vợ khác!”
Lần này, đổi lại là Hạ Tinh Thần sửng sốt.
Vậy là...
Ý của bà là...
Bà cụ bị cô nhìn đến mức cảm thấy không được tự nhiên, bèn đằng hắng ho khan một tiếng, cố ý lạnh mặt nói: “Giờ còn muốn tháo nó ra nữa không?”
Hạ Tinh Thần nở nụ cười, sờ chiếc vòng ngọc lạnh băng, lắc đầu: “Không tháo ạ!”
“Như vậy còn được!” Sắc mặt bà cụ cũng thả lỏng.
“Lần này đến đây, thật ra là có chuyện quan trọng muốn nói với cháu.” Bà cụ trở lại vị trí cũ, lấy trong túi xách ra một quyển sổ nhỏ, đưa cho Hạ Tinh Thần: “Đây là tên mà ông cụ đã chọn cho Đại Bạch.

Đã lâu như vậy, Đại Bạch vẫn nên nhận tổ quy tông rồi.


Tên này chờ Dạ Kình về, cháu cũng cho nó xem chút đi, cuối cùng chọn một cái hai đứa đều cảm thấy tốt.

Chung quy, hai đứa vẫn là ba mẹ của đứa nhỏ, cần phải nghe ý kiến của hai đứa.”
Biết hai ông bà già không phải đến tính sổ, Hạ Tinh Thần thở phào nhẹ nhõm.
Cô đưa tay ra nhận lấy danh sách, cẩn thận xem qua.

Một mình ông cụ đã viết hẳn năm mươi cái tên, mỗi một cái đều chú giải ý nghĩa, hẳn là ông đã đặt rất nhiều tâm tư vào trong đó.
Phía sau, còn có mười một cái tên của con gái.
“Phía sau này là...”
Bà cụ liếc nhìn ông cụ, ông cụ ho khan: “Hiện tại không phải đang thịnh hành sinh hai đứa sao? Tên của bé gái ta cũng đã nghĩ xong rồi, cho nên, hai đứa chỉ cần sinh là được!”
Xem như Hạ Tinh Thần đã hiểu.
Thì ra, hôm nay trừ việc mang danh sách tên này đến, còn thúc giục sinh con nữa!
Chỉ có điều, thái độ của hai vị lão nhân cũng thay đổi quá nhanh.

Mấy ngày trước vẫn còn suy xét xem phải làm sao để họ chia tay cơ mà!
Hạ Tinh Thần đóng danh sách lại, nở nụ cười, cố ý nói: “Thật ra thì Dạ Kình cũng muốn sinh một đứa con gái.”
“Con cũng muốn!” Hạ Đại Bạch lập tức cất giọng.
Ông cụ Bạch thừa nhận: “Lần này ngược lại ý kiến của chúng ta rất thống nhất.”
“Nhưng mà, ý của mẹ cháu là vấn đề ở quê...” Cô ho khan, tiếp tục nói: “Mẹ cháu cảm thấy lúc trước cháu vẫn chưa kết hôn đã sinh ra Đại Bạch, bị rất nhiều người chỉ trích.

Phu nhân, ông cụ cũng biết đó, Lương Thành chỉ là một địa phương nhỏ, mọi người có tư tưởng khá truyền thống.

Cho nên, mẹ đã từng dặn dò cháu, trước khi kết hôn, không được sinh con nữa.

Cháu cũng cảm thấy mẹ mình nói rất có lý.

Cho nên...”
Sao ông cụ lại không nhìn ra chút dè chừng này của cô?
Nặng nề thở hổn hển hai cái, tay chỉ Hạ Tinh Thần, nghiêng đầu nói với bà cụ: “Xem đi xem đi, các người còn nói cô ấy đơn thuần, không có tâm tư gì, như vậy mà còn gọi là không có tâm tư á? Dám bàn điều kiện với chúng ta!”
“Cái này gọi là điều kiện sao? Ông muốn con bé sinh cho nhà họ Bạch hai đứa nhỏ, lại không cho phép bọn trẻ kết hôn?” Bà cụ nói: “Hơn nữa, ngay cả thiệp mời ông cũng đã viết xong rồi còn gì, giờ còn giả bộ.


Nếu lại không cho phép bọn trẻ kết hôn thì bất kỳ lúc nào chú Hai cũng có thể trở mặt với chúng ta.”
Bị bà cụ vạch trần, ông cụ cảm thấy cực kỳ mất mặt, sắc mặt ông đen kịt.
Hạ Tinh Thần khẽ nở nụ cười.
Ông cụ Bạch liền trừng mắt nhìn cô, cười cái gì mà cười!
Lúc này Hạ Tinh Thần mới vội vàng thu lại nụ cười.
Bà cụ tiếp tục nói: “Về thời gian, bác cũng đã xem rồi.

Tháng hai năm sau, có hai ngày tốt.

Đợi đến đêm 30, đón bà Trầm đến, lúc đó ba nhà chúng ta sẽ thương lượng rồi thống nhất.

Cháu cảm thấy thế nào?”
Dĩ nhiên là cô không có ý kiến, gật đầu: “Đến tối con sẽ hỏi ý kiến của Dạ Kình.”
“Ừm.”
“Nếu như đã quyết định, vậy phải nhanh chóng tìm người thiết kế đồ cưới, không thể chậm trễ nữa.” Bà cụ nói đến việc kết hôn, sắc mặt rất hứng khởi.
Vốn dĩ khi con trai đề nghị, hai người họ vẫn còn lo ngại, còn cân nhắc.

Những gì anh nói hôm nay, ngược lại khiến cho hai ông bà vô cùng khiếp sợ, họ cũng biết rõ anh rất quyết tâm muốn kết hôn với Hạ Tinh Thần, nếu còn ngăn cản nữa, đến cuối cùng, chỉ sợ con trai, cháu nội và em trai cũng đều sẽ căm giận.

Đắc tội với người nhà, đó cũng không phải kết quả họ mong muốn.
Buổi tối.
Lúc Bạch Dạ Kình trở về, Hạ Tinh Thần nói lại lời của ông cụ và bà cụ.
Anh ngồi trên ghế sa lon xem tên.
Hạ Tinh Thần nấu bát mì sợi đem đến: “Đừng xem nữa, nhân lúc mì còn nóng, anh mau ăn đi.”
Bạch Dạ Kình đưa quyển sổ cho cô, nhận lấy bát đũa trong tay cô, hỏi: “Có chọn được cái tên nào chưa?”
“Anh cảm thấy cái này thế nào?” Tay cô chỉ vào một cái tên, vén sợi tóc bên má ra sau tai.
Bạch Dạ Kình nhìn thử.
Bạch Cẩn Ngôn.
Thận trọng từ lời nói đến việc làm.
“Vậy cái này đi, năm sau viết tên này vào gia phả.


Chờ khi Đại Bạch đến trường mới học, sẽ dùng cái tên này.”
Hạ Tinh Thần nhai kỹ ba chữ Bạch Cẩn Ngôn, nhìn nửa mặt người đàn ông, trong lòng có cảm giác kỳ diệu khó tả.

Giống như đột nhiên đã thân thiết hơn với nhà họ Bạch.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, vô thức hiện ra vẻ dịu dàng: “Hy vọng Đại Bạch cũng sẽ thích!”
Cho nên, từ hôm nay trở đi, Hạ Đại Bạch đã biến thành nhũ danh.

Cẩn Ngôn, cô cảm thấy rất tốt.
“Còn một chuyện nữa.” Động tác ăn mì của Bạch Dạ Kình dừng lại, anh ghé mắt nhìn cô: “Bà cụ nói không sai, tháng hai năm sau tổ chức hôn lễ, hiện tại phải bắt đầu chuẩn bị áo cưới.

Ngày mai anh sẽ dẫn em đến phòng làm việc của E.S lấy số đo trước.

Bọn họ sẽ đem số đo và yêu cầu về áo cưới của em nói với ông E.S, ông ta sẽ bắt đầu cùng đoàn đội của mình tự tay chuẩn bị.”
“Giờ đã phải chuẩn bị rồi à?”
“May áo cưới tốn thời gian, đương nhiên phải chuẩn bị từ bây giờ.”
Hạ Tinh Thần nghiêng đầu nhìn anh, cười trêu ghẹo: “Đúng vậy, dù gì trước kia ngài Bạch cũng đã kết hôn, nhất định là có kinh nghiệm hơn em.”
Bạch Dạ Kình nếm thử một miếng mì, cười mà như không nhìn cô: “Mì này sao lại chua như vậy, em đã cho vào đây bao nhiêu giấm đấy?”
“Đáng ghét!” Hạ Tinh Thần hờn dỗi, tức giận đấm anh thùm thụp.

Vừa vặn ngay lúc anh đặt đũa xuống, cánh tay lập tức giơ lên bắt lấy tay cô.
Anh định thần nhìn lại thì nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên tay cô.
Cổ tay cô nhỏ nhắn, trắng mịn mềm mại, vòng ngọc trong suốt đeo trên tay cô rất tương xứng, vô cùng đẹp.
Tay anh lướt qua chiếc vòng ngọc, sau đó trượt vào mu bàn tay cô: “Xem ra, ông cụ và bà cụ đã hoàn toàn nghĩ thông suốt rồi.

Cả món đồ này lẫn đồ cưới trước kia đều là để lại cho con dâu sau này.”.