Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 407: Anh Rất Nhớ Em 1






Đúng thế, một người đàn ông đã có vợ, nếu cô còn lo lắng còn nhớ mãi không quên thì sẽ bị coi thường.
Cô không muốn biến bản thân thành kẻ bị người ta coi thường.
Bàn tay chạm vào ván cửa từ từ rớt xuống, buông tại bên người.
“Ui, nóng quá!” Âm thanh của phu nhân Lisa vang lên bên ngoài cánh cửa, sau đó là tiếng đập cửa: “Cô Trì à, cô Trì, bạn của cô sốt rồi.”
Sốt sao?
Trái tim quặn thắt như rối thành một nùi.
Tuy vừa nãy vội vàng nhìn vài lần nhưng cô ấy biết anh mặc không nhiều, một chiếc áo sơ mi và một chiếc áo khoác, lúc này bên ngoài rơi nhiều tuyết, không bị đông lạnh thì mới lạ.
Nhưng mà...
Không thể quan tâm, không thể lo lắng.
Trì Vị Ương cảnh báo chính mình nhưng động tác so với tiếng lòng còn nhanh hơn.
Đợi phục hồi lại Tinh Thần thì người đã mở cửa ra ngoài.
“Nhanh lên, cô Trì, bạn cô sốt cao lắm.” Phu nhân Lisa thấy cô kéo cửa ra thì thở phào nhẹ nhõm.
Trì Vị Ương ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt anh đỏ bừng vì sót, hô hấp như nghẹt lại.


Cái tát vừa nãy của cô không nhẹ, hiện tại mặt anh vẫn in rõ năm ngón tay cực kì rõ ràng.
“Phó Dật Trần.” Cô vỗ vỗ mặt anh gọi tên anh.
“...” anh vẫn không tỉnh chỉ là hàng lông mi hơi giật giật.
“Dật Trần.” Trì Vị Ương lại lắc anh.
“Nhanh cho cậu ta vào nhà trước đi, bị đông lạnh rồi đây này.” Phu nhân Lisa nhẹ nhàng nhắc nhở.
Không hề chần chờ, Trì Vị Ương gật đầu, gác cánh tay anh lên vai mình, phu nhân Lisa đỡ cánh tay kia mới có thể miễn cưỡng đỡ anh lên.
Không biết anh sốt thật hay chỉ là giả vờ, tóm lại hiện tại anh cực kì không tỉnh táo, mơ mơ màng màng, sợ không biết mình đang ở chỗ nào.
Căn nhà của Trì Vị Ương không lớn, chỉ có một phòng, một chiếc giường, không còn cách nào khác cô phải để anh nằm trên giường, lúc này mới tiễn phu nhân Lisa ra cửa nói lời cảm ơn.
Phu nhân Lisa là người kỹ tính, thấy sắc mặt cô liền biết cô và người này có chuyện riêng.
"Anh chàng này là ba của con cô à?”
“...” Cô không nói gì mà chỉ im lặng.
Phu nhân Lisa thở dài: “Mẹ đơn thân chẳng thoải mái gì, huống hồ cô vẫn không phải là người địa phương chúng tôi.

Nếu hai người có hiểu lầm gì thì bỏ qua sai lầm mà nói cho rõ ràng.

Đừng để bản thân mình chịu khổ.”
Trong lòng Trì Vị Ương càng chua xót hơn.
Nếu thật sự chỉ là hiểu lầm thì tốt rồi.
Nhưng mà giữa bọn họ không có hiểu lầm gì, mà là từ lúc bắt đầu đã sai, sai hoàn toàn.
Phu nhân Lisa không nói gì nữa, dù sao chuyện tình cảm ấm lạnh tự biết, người ngoài nhiều lời cũng vô ích.
Tiễn phu nhân Lisa rời đi, cả căn nhà chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trì Vị Ương đứng ở phòng khách đờ đẫn một hồi, ánh mắt sững sờ nhìn cửa phòng.

Rất lâu sau mới hoàn hồn đi tới phòng bếp rót ly nước lọc sau đó lấy hòm thuốc tìm thuốc hạ sốt.

Hít một hơi thật sâu lúc này mới bước vào cánh cửa kia.
Bên trong cánh cửa, Phó Dật Trần vẫn nhắm mắt như cũ, bộ dạng sốt cao rất thống khổ, mi tâm mắt gắt gao nhíu chặt.

Trì Vị Ương thay anh cởi giày, lại đỡ nửa người anh ngồi dậy cho anh uống thuốc.

Lúc uống thuốc, môi anh chạm vào lòng bàn tay cô, hơi thở phả vào da thịt cô, giây phút đó trong lòng cô càng thêm chua xót.
Lúc trước rời đi chưa từng nghĩ có một ngày bọn họ còn có thể ở khoảng cách gần như vậy.
Đối với cô mà nói là ban ân cũng là hành hạ.
Để ly nước xuống, cô nghiêng người khó khăn cởi áo khoác của anh ra, bên ngoài là hơi lạnh, sờ vào một mảnh lạnh băng.

Cầm lấy áo khoác chuẩn bị treo len thì bàn tay bị chế trụ.
Cô sửng sốt.
Cúi đầu nhìn xuống.
Hàng lông mi của anh run rẩy như đang cố gắng mở mắt ra.

Nhưng mà lại như không có sức lực mãi vẫn chưa mở ra được.
Cô muốn rút ra nhưng mà lúc này anh như cảm nhận được cô muốn rời đi gần như dùng hết sức lực kéo cô vào lòng mình.
"Phó Dật Trần.”
Cô thở nhẹ, bản năng muốn thối lui nhưng lại bị hai bàn tay anh tóm chặt, bóp nhẹ eo cô.
“Hừ.” Phó Dật Trần dán môi lên vành tai cô, bởi vì bệnh nặng cho nên giọng nói đã khàn khàn: “Đừng cử động, để cho anh ôm em một cái có được không?”
Giọng nói của anh nhẹ như vậy, thấp như vậy, dịu dàng như vậy, cưng chiều như vậy.
Lại còn...
Đau khổ như thế, vùng vẫy như thế, hèn mọn như thế mà cũng sợ hãi như thế.
Trì Vị Ương không hiểu được cảm xúc phức tạp của anh từ đâu mà có, chôn mặt vào đầu vai anh, hít thở mùi hương của anh, chỉ cảm thấy chóp mũi cay cay, cả trái tim như ngâm trong chất kích thích thần kinh Formalin, làm cho cô suýt không thở được.
"Anh không thể cho tôi một con đường sống sao?”
Vừa nói ra khỏi miệng, giọng nói đã khàn đi, nước mắt chảy dọc theo má rơi vào cổ anh.
Không biết anh có cảm nhận được hay không chỉ là theo bản năng ôm chặt lấy cô, ôm chặt hơn.
"Anh rất nhớ em, đã mấy năm nay rồi, anh nhớ lắm, nhớ tới phát điên rồi.”
Anh lẩm bẩm trong miệng.
Trì Vị Ương ngẩn ra.
Mấy năm.

Anh đang nói mấy năm anh đột nhiên mất tích sao?
“Nếu nhớ tôi sao mấy năm nay anh lại mất tích mà không có chút tin tức gì?” trong lòng cô đau đớn, mấy năm kia đối với cô mà nói cũng là ác mộng.

Cô điên cuồng hỏi thăm tin tức của anh, điên cuồng tìm anh, nhưng mà người kia như mộng Nam Kha.

Tỉnh mộng thì không còn lưu lại chút dấu vết.

Tất cả đều như ảo giác, biến mất một cách quyết tuyệt và tàn nhẫn.
“Mấy năm đó anh...” Đôi môi Phó Dật Trần khô khốc giật giật giống như muốn nói gì đó nhưng mà âm thanh rất nhẹ, nói không rõ ràng.

Trì Vị Ương ru rũ trong cổ anh, nghe không rõ được.

Cô ngẩng đầu lên, lỗ tai áp lên môi anh, muốn nghe thứ gì đó nhưng mà chỉ nghe được tiếng hô hấp của anh.
Hô hấp nặng nề như vậy tuyệt đối không chỉ đau khổ thân thể mà trong lòng cũng dày vò như thế.
“Dật Trần.” Trì Vị Ương gọi anh.
"Anh không xứng với em.” Bàn tay to lớn của Phó Dật Trần nâng đầu cô, ôm cô thật chặt: “Vị Ương, tha thứ cho anh được không?”
Trì Vị Ương nghe thấy, trong lòng vừa lại lại vừa chát.
Hiện tại đã đi tới một bước này còn nói gì mà tha thứ hay không tha thứ.
Cô không nói gì mà mặc cho anh ôm lấy.

Không biết bao lâu thì anh ngủ thiếp đi, nhưng mà dù có ngủ gương mặt anh vẫn không thể vơi bớt đi sự đau đớn.
Đều được bác sĩ khuyên bảo nhưng thật ra chuyện đen tối đã qua cộng thêm vết sẹo trên người muốn để lộ trước mặt người mình yêu cũng phải có dũng khí..