Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 345: 345: Vẻ Đẹp Của Em Chỉ Anh Mới Được Quyền Nhìn Thấy 3





Hạ Tinh Thần rời khỏi phòng làm việc của anh, cô đi thay quần áo.

Cô cảm thấy bụng hơi đau, chắc cũng sắp đến tháng rồi.

Mấy ngày nay cô ở trong khách sạn, đồ dùng hàng ngày đều được Lãnh Phi mua mang tới, nhưng mà riêng món đồ này cô không thể nhờ người khác mua được, đi ra ngoài một chút cũng tốt, huống hồ, dưới tầng còn có siêu thị nữa.

Hạ Tinh Thần cầm ví tiền và di động cho vào túi xách, chuẩn bị xuống dưới tầng, Thụy Cương thấy vậy bèn đi theo sau: “Cô Hạ định đi ra ngoài sao?”
“Anh không cần đi theo tôi đâu, tôi ra ngoài mua chút đồ rồi sẽ lên ngay!”
Dù sao cũng đang ở trong khách sạn, chắc sẽ không có người theo dõi nào đâu.

Thụy Cương suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy bình thường cho nên không đi theo.

Hạ Tinh Thần vào siêu thị dưới tầng, cô móc di động từ trong túi ra.

Mấy ngày nay cô đều không ra ngoài, cách ly mọi tin tức, cuộc sống chỉ còn ba người bọn họ.

Chỉ có như vậy, cô mới có thể không nghĩ đến chuyện huyết thống.

Hạ Tinh Thần mở điện thoại lên, lập tức nhìn thấy có rất nhiều tin nhắn được gửi đến, cô mở từng tin nhắn ra đọc, hơn phân nửa đều là tin nhắn của người lớn trong nhà, còn có mấy tin là của Dư Trạch Nam.

Chắc Dư Trạch Nam cũng vì chuyện thân thế của cô mà gọi đến, anh ta đã biết chuyện từ sớm vậy mà vẫn luôn che giấu cô, không biết là có mục đích gì.


Hạ Tinh Thần suy nghĩ một chút rồi gọi lại cho anh ta.

Sau đó cô nhìn lên kệ hàng siêu thị, chờ anh ta nhấc máy.

“Tôi còn tưởng rằng em bị Bạch Dạ Kình mang ra ngoài sao hỏa rồi, hóa ra vẫn ở trên trái đất!” Điện thoại vừa được kết nối, giọng Dư Trạch Nam đã vang lên sang sảng.

Hạ Tinh Thần khẽ hừ một tiếng: “Anh tìm tôi chắc không có chuyện gì tốt lành đâu nhỉ! Nói đi, rốt cuộc anh biết từ khi nào? Sao lại không nói với tôi?”
Hạ Tinh Thần suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, bèn nói: “Không phải ngay từ ngày đầu tiên anh tiếp cận tôi là anh đã biết thân phận của tôi rồi chứ?”
Dư Trạch Nam không lừa gạt cô, chỉ khẽ đáp lại một chữ “ừ.”
“Thảo nào tôi lại thấy trùng hợp như vậy, dù thế nào thì trông anh cũng không thể nào là vì thích coi mắt mà tiếp cận tôi được.

Rốt cuộc anh có mục đích gì?”
“Vì anh tôi!” Dư Trạch Nam nói thật: “Anh trai tôi muốn tôi cưới em!”
“Lại là đám cưới kiểu chính trị!” Hạ Tinh Thần không thể hiểu nổi cái thế giới của bọn họ: “Sao anh lại có thể nghe lời anh trai mình như vậy? Chẳng lẽ vì anh ta mà anh có thể bán đứng cả tình cảm của chính mình sao? Anh có thể tùy tiện kết hôn với ai cũng được à?”
Dư Trạch Nam suy nghĩ một lát: “Tôi không bán đứng tình cảm của mình!”
Vì cưới Hạ Tinh Thần cũng là mong ước của anh ta.

Dư Trạch Nam cầm chìa khóa xe, vung vẩy ngồi lên xe, vừa định nói với cô cái gì đó, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Này, bây giờ em đang ở đâu?” Dư Trạch Nam hỏi.

“Anh đừng hòng nói lảng sang chuyện khác!” Hạ Tinh Thần không trả lời câu hỏi của anh: “Nói đi, có phải anh chưa bao giờ coi tôi là bạn bè không?”
“Đúng vậy, từ đầu đến cuối, tôi vẫn luôn nghĩ cách làm sao có thể cưới được em!” Giọng điệu của Dư Trạch Nam vẫn hơi cợt nhả, anh ta đang định đi vào trong khách sạn King thì đổi hướng đến siêu thị.

Hạ Tinh Thần nói: “Vậy chắc là kế hoạch của anh thất bại rồi!”
“Sao vậy?”
Cô lấy đồ để vào trong giỏ, lại lấy thêm bọt cạo râu cho Bạch Dạ Kình, nói tiếp: “Bây giờ tôi là phụ nữ đã có chồng, anh mau tìm mục tiêu kế tiếp đi!”
Cho dù Hạ Tinh Thần và Bạch Dạ Kình vẫn chưa làm giấy đăng ký kết hôn nhưng hai người đã uống rượu giao bôi, lại vẫn luôn ở bên nhau, điều này đối với cô là đủ rồi.

Bước chân Dư Trạch Nam hơi ngừng lại, anh ta không nói gì một lúc lâu.

Hạ Tinh Thần không nghe thấy anh ta nói gì, tiếp tục nói: “Sao? Kế hoạch thất bại, thất vọng vì không biết phải nói với anh trai mình thế nào sao?”
Ai bảo người này cố ý muốn tiếp cận cô chứ?
“Cũng không phải vậy!” Anh ta bình tĩnh lại, ánh mắt cực kỳ ảm đạm, miệng nở nụ cười chua xót nhưng vẫn cố làm ra vẻ ung dung: “Lát nữa tôi trở về, kiểu gì cũng bị anh trai lột da mất!”
Anh ta đẩy cửa đi vào trong siêu thị.


Dư Trạch Nam vừa xuất hiện, lập tức ánh mắt của các chị em phụ nữ sáng rực lên, vậy mà anh ta lại chỉ dõi mắt nhìn người phụ nữ có chồng đang đi loanh quanh các gian hàng.

Hạ Tinh Thần hồn nhiên không biết anh ta đứng đằng sau, cô vẫn giữ nguyên bộ dạng đanh đá nghiến răng: “Tốt nhất anh đừng để tôi nhìn thấy anh, bằng không tôi sẽ dần anh một trận đó!”
“Phụ nữ có chồng, hóa ra khẩu vị của cô nặng thật đó!”
Cô hơi sửng sốt, giọng nói này vừa giống như vang lên từ trong điện thoại, lại vừa giống như vang lên ngay bên tai cô.

Cô nhìn di động, rồi lại xoay người.

Đúng như dự đoán, Dư Trạch Nam đang đứng dựa vào kệ hàng, một tay anh ta cầm di động, đứng ngay phía sau cô.

Cô vừa xoay người, thiếu chút nữa đã đụng trúng vào anh ta.

Cô bị dọa sợ, lui về sau một bước.

Dư Trạch Nam đưa tay đỡ cô, hơi nhíu mắt lại: “Sao dáng vẻ của tôi lại có thể khiến em sợ hãi như vậy?”
Hạ Tinh Thần trừng mắt nhìn anh, có chút hoài nghi: “Không phải anh gắn định vị trên điện thoại của tôi đó chứ?”
Anh có chút buồn cười: “Chắc thế!”
Cô cũng không thèm quan tâm đến anh ta, sau khi lấy đủ đồ cần mua bèn xách giỏ đi.

Dư Trạch Nam đi theo sau cô, sợ cô thật sự tức giận nên anh ta vội giải thích: “Tôi không theo dõi em, em đừng nghĩ là thật!”
“Vậy sao anh lại ở đây?”
“Lan Đình phu nhân là mẹ ruột của em!”
“Anh còn dám nói chuyện này sao?” Hạ Tinh Thần nghiêng đầu tránh anh ta.

Anh ta giơ hai tay đầu hàng, vẻ mặt vô tội nói: “Được rồi, không nói đến chuyện này.


Tôi không nói nữa là được chứ gì!”
“Ý tôi nói là Lan Đình phu nhân cũng ở tại khách sạn này.

Hôm nay là ngày bà ấy trả phòng, cho nên tôi mới tới đón bà ấy!”
Hạ Tinh Thần xách đồ ra khỏi siêu thị, nghe Dư Trạch Nam nói như vậy, cô hơi ngẩn người.

Dư Trạch Nam nhanh nhảu giúp cô xách mấy túi đồ.

Khi vô tình chạm vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô, anh ta cảm thấy trong lòng hơi chua chát..

Anh hỏi: “Em thật sự kết hôn với Bạch Dạ Kình rồi sao?”
Hạ Tinh Thần hoàn hồn, nhìn chiếc nhẫn kia.

“Đúng vậy, chúng tôi kết hôn rồi, để anh trai anh không có chủ ý kia nữa!”
“Vậy cũng chưa chắc!” Dư Trạch Nam hừ một tiếng: “Kết hôn rồi còn có thể ly dị mà!”
Hạ Tinh Thần không nhịn được, đánh anh hai cái: “Có người bạn nào như anh không? Bạn bè vừa kết hôn, anh đã nguyền rủa tôi ly hôn, anh đúng là tên khốn mà!”
Đánh xong vẫn chưa nguôi giận, cô quyết định không quan tâm đến Dư Trạch Nam nữa, cô đi vào trong khách sạn, Dư Trạch Nam thấy vậy bèn đuổi theo, Hạ Tinh Thần cũng không thèm nhìn anh ta, cuối cùng anh ta chỉ đành cầu xin tha thứ: “Đừng tức giận, tôi chỉ nói đùa thôi mà!”
Rồi anh ta lại khom người xuống, giơ tay đầu sang: “Cho em đánh lại này! Đừng lo, xương cốt của anh rất cứng.

Em cứ đánh đi, đánh xong thì đừng tức giận nữa!”.