Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 290: 290: Yêu Đương Một Cách Nghiêm Túc 10





Bạch Dạ Kình nhìn cô gái bên cạnh.

Cô cũng liếc nhìn anh, đôi mắt trong suốt lóe lên sáng lấp lánh, cong môi mỉm cười với anh.

Dáng vẻ mê người kia lọt vào trong mắt anh, khiến anh chỉ cảm thấy cảm xúc dao động không ngừng.

Kết hôn…
Chân chính trở thành người một nhà là chuyện không thể tốt hơn được nữa.

Hai người còn chưa kịp nói chuyện, Hạ Đại Bạch ở một bên hỏi: “Cô ơi, chuyện cô nói là chuyện gì vậy ạ?”
Bạch Minh Diệp nở nụ cười, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của bé: “Chuyện người lớn, trẻ con như con chưa hiểu được đâu.”
“Tụi em đang bàn bạc chuyện này.” Bạch Dạ Kình trả lời.

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để kết hôn.” Bạch Minh Diệp nói: “Hôn lễ với Tống Duy Nhất vừa mới qua không lâu, chuyện này còn chưa lắng xuống, trong mắt công chúng, bây giờ em không nên làm gì dính dáng đến tin tức yêu đương kết hôn gì cả.

Vì vậy, nếu hai đứa thực sự muốn kết hôn thì ít nhất cũng phải sang năm.

Nhưng bàn bạc sớm một chút thì cũng được.”
Hạ Tinh Thần ở bên cạnh không nói gì, cô cảm thấy bàn chuyện kết hôn với người nhà của anh anh có chút hư ảo, không chân thật.

Nhưng trong lòng cô lại có chút ngọt ngào không nói rõ ra được.


Bạch Dạ Kình ‘ừ’ một tiếng, chuyện này anh cũng đã có dự tính riêng rồi.

Anh giao đứa nhỏ cho Hạ Tinh Thần, nghiêm túc hỏi Bạch Minh Diệp: “Nghe nói giờ chị rất thân với Dạ Việt.”
Nhắc tới người kia, nụ cười trên mặt Bạch Minh Diệp bỗng chốc cứng đờ.

Nhưng chỉ là thất thần trong thoáng chốc, cô ấy ngồi trên sô pha bóc kẹo đưa cho Hạ Đại Bạch, tỏ ra thoải mái nói: “Không phải em biết rõ rồi sao? Chị một mực canh chừng anh ấy, phòng ngừa anh ấy quá thân thiết với Tống Quốc Nghiêu.”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình hơi hạ xuống, dừng trên cổ cô ấy.

Phía sau khăn quàng là dấu đỏ vô cùng rõ ràng.

Trong lòng anh cũng hiểu rõ.

“Không phải lần trước chị bảo em đi gặp cậu Vân sao, chị định bao giờ đưa em đi gặp?” Bạch Dạ Kình không dấu vết hỏi.

“Không phải bây giờ em đang bề bộn nhiều việc sao, đang bận chuyện của chú, mấy hôm nữa lại đi Liên Hiệp Quốc.

Chờ sau khi em đi Liên Hiệp Quốc về, chị đưa em đi gặp cũng không muộn.”
“Hai người có tiến triển rồi?”
Bạch Minh Diệp trầm ngâm một lát, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Một lát sau, cô ấy ngẩng đầu lên: “Thật ra lúc đầu chị không định phát triển với anh ấy, nhưng bây giờ chị đổi ý rồi.”
Cô ấy nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói đã có chút mơ hồ, và pha lẫn rất nhiều thương cảm.

Ngay cả một người ngốc như Hạ Tinh Thần đang ngồi chơi cạnh đó cũng cảm giác được, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Bạch Minh Diệp.

Lúc này cô mới phát hiện, hôm nay Bạch Minh Diệp dường như hơi khác thường.

Bình thường cô ấy mạnh mẽ, tự tin, sáng sủa, mê người, nhưng hôm nay trông cô ấy có vẻ tiều tụy hơn hẳn, hơn nữa thoạt nhìn mang theo tâm sự nặng nề.

Bạch Dạ Kình gật nhẹ, im lặng, cuối cùng không nói gì cả.

Chuyện tình cảm là chuyện mà người ngoài không thể xen vào, chỉ có trong lòng mình là rõ ràng nhất.

Đặc biệt là một cô gái lý trí như Minh Diệp nhất định hiểu rõ bản thân đang làm gì.

Bên kia, bà cụ đã gọi điện thoại báo cảnh sát, trong điện thoại liên tục dặn dò, bảo cảnh sát ăn cơm chiều xong lập tức lại đây.

Sau khi cúp máy, bà lại không đi thẳng ra phòng khách, mà ở phòng bên cạnh thò đầu nhìn về phía phòng khách.


Ông cụ ở gần đó cũng nhịn không được mà nghiêng người qua nhìn.

Bà cụ quay đầu nhìn, ông lập tức ngồi thẳng người, nghiêm chỉnh uống trà.

Dì Lâm nói: “Bà chủ, bà không đến phòng khách ngồi nói chuyện với cô Hạ một lát sao?”
“Để xem thế nào đã.”
Bà cụ nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần, thấy cô và đứa nhỏ vui đùa lại cảm thấy càng thuận mắt.

Dì Lâm nói: “Cô Hạ không phải con gái của người đàn bà kia, như vậy lại thấy thoải mái hơn hẳn.”
“Ừ.” Bà cụ gật đầu, đồng ý lời dì Lâm nói: “Khuôn mặt nhỏ nhắn khá xinh đẹp.

Dáng người cũng không tệ, không phải loại gầy như que củi, dù đã sinh Đại Bạch nhưng cũng chăm sóc không tệ.”
“Tuổi trẻ mà.

Đứa nhỏ này được sinh lúc cô ấy còn trẻ, nên khôi phục cũng nhanh.”
“Giơ tay nhấc chân không nhanh không chậm, không xốc nổi, cũng không lỗ mãng.” Bà cụ tiếp tục bình phẩm từ đầu đến chân.

“Có thể nhìn ra cô ấy không có tật xấu gì.

Tôi đã nhìn kỹ ngón tay cô ấy rồi, thon dài xinh đẹp, chắc chắn là không có hút thuốc lá.” Dì Lâm tiếp lời: “Vừa rồi thấy cô ấy thu dọn đồ đạc cũng rất lưu loát, xem ra bình thường cũng rất hay làm việc nhà.”
“Còn nữa, cô ấy cùng nhóm máu với Dạ Kình nhà chúng ta, đây chính là điểm mấu chốt!” Bà cụ nói: “Về sau, nếu nhà chúng ta còn muốn có cháu trai cháu gái để ôm, thì không phải còn phải nhờ vào nó sao? Bây giờ nhà họ Bạch gia chỉ có một mình Dạ Kình để nối dõi tông đường thôi, nói như vậy, cô Hạ này đúng là ngôi sao may mắn của nhà họ Bạch chúng ta.”
Dì Lâm cũng gật đầu: “Thực ra tôi cũng nghĩ vậy.

Cô ấy sinh ra cậu chủ, chính là người có công với nhà họ Bạch.”
Ông cụ ở phía sau nghe được đen mặt, khóe môi giật giật, ông cầm quải trượng gõ lên mặt đất một cái: “Hai bà đúng là không có lập trường, thật là ba phải! Người chê cô ta kém cỏi cũng là mấy bà! Bây giờ cô ta vừa trở về, hai bà đã lập tức xum xoe nịnh nọt rồi.”
Nghe thấy ông cụ nói vậy, bà cụ xấu hổ ho một tiếng, thanh thanh cổ họng: “Tôi còn không phải là lo lắng cho nhà họ Bạch sao? Chẳng lẽ ông không muốn nối dõi tông đường sao? Ông không muốn có thêm một cô cháu gái cưng sao?”
Vốn dĩ bà cụ không hề muốn kết thông gia với loại người như Lý Linh.


Nhưng bây giờ biết mẹ ruột của Hạ Tinh Thần không phải Lý Linh, mà là người lần trước gặp ở bệnh viện, hiển nhiên bà cụ cũng không có lý do gì để phản đối.

Ông cụ vừa bị hỏi như vậy, một hồi cũng không biết nói gì.

Buồn bực một lúc lâu, ông mới nói: “Dù sao, cô gái nào có thể mua chuộc bằng tiền, tôi đều không coi trọng! Hôm nay có thể bị bà mua để sinh đứa nhỏ, ngày mai người ta đưa cô ta mười triệu, cô ta lại sinh con cho người khác!”
Bà cụ nhăn mũi: “Ông cho là mười triệu từ trên trời rơi xuống à, làm như ai cũng có mười triệu đặt trước mặt nó, bảo nó sinh con cho không bằng!”
“…” Ông cụ cạn lời: “Đây là trọng điểm à? Tôi nói là giả thiết! Lỡ như vậy thì sao!”
“Không có giả sử nếu như gì cả, con ông sẽ bóp nát khả năng đó ngay từ trong trứng nước luôn.

Hơn nữa ông cũng biết mười triệu nhiều như thế nào rồi đó.

Nếu tôi là nó, nếu có ai cho tôi mười triệu bảo tôi sinh đứa nhỏ, tôi còn sinh nữa là.”
“Bà!” Ông cụ tức giận đến mặt mũi trắng bệch: “Bà đúng là không biết phân biệt đúng sai, tôi không nói với bà nữa!”
“Tôi cũng không muốn nói với ông.

Người ta không chừng có nỗi khổ khó nói, mà nếu sai cũng là ông sai trước.

Ai kêu ông ra ý tưởng lấy mười triệu để đổi cháu trai chứ? Bây giờ người ta đã sinh cháu trai theo ý ông rồi, ông quay đầu lại rồi qua cầu rút ván à? Ông già, tôi nói cho ông biết, hành động này của ông không được, rất không phúc hậu đấy!”
Bà cụ trách ngược lại ông cụ, không hề nhớ lúc trước mình cũng nói những lời tương tự.

Ông cụ Bạch giận đến thổi râu trừng mắt, chỉ thiếu không ôm ngực ngất đi thôi..