Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 231: 231: Hạ Đại Bạch Mất Tích 1





Cuối cùng, cũng quyết định như vậy.

Hạ Tinh Thần trở về bộ ngoại giao làm việc.

Cũng may, thân thể Thẩm Mẫn cũng từng ngày chuyển biến tích cực, tuy rằng có lúc phải cần đến y tá, nhưng mà bây giờ tự mình xuống giường, làm vài chuyện sinh hoạt cá nhân trong khả năng cho phép đã không vấn đề gì rồi.

Hôm nay.

Hạ Tinh Thần vừa nhận được thông báo, cô phải theo đoàn đến nước Y công tác giao lưu văn hóa.

Bởi vì thiếu nhân viên, thật sự không thể khước từ được nữa, cô chỉ còn có thể tiếp nhận thôi.

Cùng Trì Vị Ương ra khỏi bộ ngoại giao, nhìn bầu trời có chút u ám.

Bây giờ trời đã trở lạnh hoàn toàn, lúc này mưa rất to, bầu trời đen nghìn nghịt, lạnh đến mức cả người khó chịu.

“Đúng là càng ngày càng lạnh.” Trì Vị Ương cầm ô, giậm chân, chờ taxi tới.

Hạ Tinh Thần đứng bên cạnh Vị Ương, làm ấm một chút.

Hiện tại đang là cao điểm giờ tan tầm, trời lại mưa, tình hình giao thông ở trung tâm thành phố rất tắc nghẽn.

Đợi rất lâu, cũng không thấy xe tới.


Đang lúc hai người lạnh đến mức muốn quay lại bộ ngoại giao chờ thêm cho hết giờ cao điểm buổi chiều, một chiếc xe chậm rãi ngừng ở ven đường.

Cửa sổ xe hạ xuống, là Phó Dật Trần.

Trì Vị Ương ngẩn người một chút, di chuyển tầm mắt đi chỗ khác, chỉ coi như không phát hiện.

“Lên xe.” Phó Dật Trần kêu một tiếng, Trì Vị Ương không phản ứng.

Hạ Tinh Thần thật sự lạnh đến không chịu nổi, muốn đi vào dùng máy sưởi, nhưng mà chính chủ vẫn còn đứng ở kia không nhúc nhích, cô nào dám tùy tiện lộn xộn? Phó Dật Trần ngày thường phẫu thuật rất có kiên nhẫn, nhưng trước mắt thấy Trì Vị Ương lạnh đến mức môi xanh mét, cả người run rẩy, còn ngoan cố với anh, lập tức cũng không còn kiên nhẫn.

Phó Dật Trần mở tung cửa xe, ngay cả dù cũng xong cầm, mặt lạnh bước xuống xe.

Trì Vị Ương vừa mới nãy bởi vì tức giận mà sắc mặt căng chặt đến gắt gao, lúc này vừa thấy anh đội mưa xuống xe, lập tức buông lỏng.

Dường hồ là theo bản năng ghé dù qua chỗ anh.

“Anh điên rồi sao? Cho rằng mình là bác sĩ thì ghê gớm lắm sao, có thể tùy tiện ngã bệnh, đúng không?”
Phó Dật Trần vừa mới rồi còn lạnh mặt, bởi vì một câu oán trách này của cô sắc mặt lập tức dịu dàng hơn rất nhiều.

Cởi áo khoác trên người khoác lên người cô, một tay nhận dù trong tay cô, một tay kéo cửa xe ra: “Lên xe.”
Trì Vị Ương thấy trên người anh chỉ mặc áo sơmi, không lạnh mới là lạ! Giống như ghét bỏ, muốn cởi áo xuống: “Tôi không cần, áo khoác anh ướt rồi, tự anh mặc đi.”
Bàn tay Phó Dật Trần ấn một cái, không nói gì trực tiếp nhét cô vào trong xe.

Rồi sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hạ Tinh Thần: “Lên xe đi, tôi đưa hai người trở về.”

“Tôi đây không khách khí làm bóng đèn đâu.” Hạ Tinh Thần cảm kích mỉm cười, nhanh chóng đi vào trong xe.

Sau khi vào, máy sưởi làm cô thoải mái rất nhiều.

Lại vừa nhìn thấy Trì Vị Ương đã từ trong túi móc ra khăn giấy đưa cho Phó Dật Trần để anh lau khô vết nước.

Ngoài miệng nói nhiều nhưng lại không để bụng, không nhịn được quan tâm người ta.

Lúc Hạ Tinh Thần đang nghĩ như vậy, di động vào giờ phút này đột nhiên vang lên.

Cô lấy ra vừa nhìn thấy là tài xế Ngô gọi điện thoại tới.

Đại khái là Đại Bạch về đến nhà.

Nhưng di động vừa mới đặt bên tai, cũng chỉ nghe thấy giọng nói của anh Ngô có chút hốt hoảng.

“Cô Hạ, không hay rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Không thấy cậu chủ đâu!”
Trong lòng Hạ Tinh Thần “lộp bộp”, mặt mũi trắng bệch: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
“Hôm nay lúc tôi đến đón, giáo viên nói đã có người đến đón cậu chủ đi trước rồi.

Hiện tại tôi đang ở cục cảnh sát thành Tây theo dõi, cô cũng nhanh qua đây đi.”

Nghe anh Ngô nói xong, cả người Hạ Tinh Thần đều rối loạn.

Trong đầu cô theo bản năng nghĩ đến chính là bắt cóc! Lần trước Tống Duy Nhất bắt cóc cô, thủ đoạn kia đê tiện lại thô bạo, bây giờ nhà họ Tống đã rơi đài, cũng có thể phát hiện sự tồn tại của thằng bé sẽ trả đũa.

Càng nghĩ càng sợ, nắm di động trong tay có chút run rẩy.

Trì Vị Ương quay đầu, liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ thất thường của cô, có chút lo lắng hỏi: “Sao thế? Tinh Thần?”
Hạ Tinh Thần vốn định năn nỉ Phó Dật Trần đưa mình đi cục cảnh sát, nhưng mà vừa định mở lời lại thấy toàn bộ tình hình giao thông đang tắc nghẽn đến nỗi không thể động đậy được! Còn muốn quay đầu lại thì càng không thể!
Cô căn bản không có thời gian chờ! Chỉ sợ chờ thêm một giây, đối với cô mà nói đều là dày vò!
“Vị Ương, bác sĩ Phó, hai người đi về trước đi, tôi có chút việc, xuống xe trước.” Cô nói xong không đợi hai người phản ứng lại, cầm theo túi xách đẩy cửa xe ra lao vào trong màn mưa.

“Tinh Thần! Hạ Tinh Thần, cậu điên rồi sao!” Trì Vị Ương ở trong xe kêu, nhưng người đã vọt vào dòng xe cộ, trong màn mưa đã hoàn toàn không nghe được.

“Ngay cả dù cũng không cầm mà đã chạy như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
...!
Hạ Tinh Thần căn bản không rảnh quan tâm đến lạnh hay không, hạt mưa lớn rơi xuống giống như mang theo lưỡi dao lạnh lẽo quật trên mặt cô, cô cũng không thể nào cảm nhận được.

Cô giống như bị điên, vọt vào hẻm nhỏ cản xe máy.

“Bác tài, làm ơn đưa tôi đến cục cảnh sát thành Tây.” Thật vất vả bắt được một chiếc, cô không màng nguy hiểm ở trong hẻm dùng cả người cản trước một chiếc xe.

Lái xe máy bị cô dọa nhảy dựng, vốn định mở miệng mắng chửi người nhưng thấy sắc mặt cô tái nhợt giống như quỷ, lời nói mắng chửi người cũng thu trở về, chỉ nói: “Mưa lớn thế này chạy xa như vậy muốn lạnh chết sao! Trên xe tôi cũng chỉ có một cái áo mưa.”
“Tôi không cần mặc áo mưa, tôi cũng không sợ lạnh!” Hạ Tinh Thần nói xong, đã trèo lên trên xe máy.

Cả người ướt đẫm, dáng vẻ muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Nói không sợ lạnh, thế nhưng cả người lại đang run rẩy.


“Cô không sợ lạnh thì cũng mặc cô, nhưng mà xe này không được chạy trên đường cái…”
“Tôi bỏ tiền ra! Phạt tiền cũng được, hay là giữ xe cũng được, bao nhiêu tiền tôi cũng đồng ý cả!” Hạ Tinh Thần chưa dứt lời đã móc từ trong túi xách ra một xấp tiền, tổng cộng chỉ có mấy ngàn, trực tiếp nhét vào trong tay đối phương: “Nhiêu đây tiền không đủ thì nói, tôi lấy thêm cho anh!”
Tiền cũng đã đưa rồi, hơn nữa cũng đủ mua một chiếc xe máy, lái xe làm sao còn chối từ được nữa? Chỉ cảm thấy mình gặp phải người phụ nữ điên.

“Vậy cô ngồi yên!” Đạp chân ga một cái, xe máy thẳng hướng chạy đi ra ngoài.

Hạ Tinh Thần ngồi ở trên ghế sau, mưa và gió thổi trên mặt cô.

Cô nghĩ đến Hạ Đại Bạch, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt bị gió quật vào.

Lúc cô đến cục cảnh sát, mọi người ở trong cục, ngay cả anh Ngô cũng bị dọa sợ.

Cả người cô sắc mặt đã lạnh đến trắng bệch, cả người run rẩy đến lợi hại.

Trên người quần áo ướt dầm dề.

“Nhanh hong khô người một chút đi, cô như vậy sẽ bị lạnh đến bị bệnh mất.” Cảnh sát cũng không nhìn nổi nữa, có lòng tốt nói.

Hạ Tinh Thần lại hoàn toàn không nghe lọt tai, bước nhanh đến chỗ anh Ngô: “Thế nào rồi? Có tìm được nó không? Tìm thấy nó không?”
Hỏi liên tiếp ba câu, hốc mắt cô lập tức trào nước mắt.

Anh Ngô nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng không đành lòng, lại cảm thấy áy náy: “Trước tiên cô đừng khẩn trương, vẫn đang tìm.

Đều do tôi hôm nay tới chậm một chút…”
“Anh đã nói với Bạch… Anh đã nói với ba của Đại Bạch chưa?” Hạ Tinh Thần hỏi anh Ngô.

Anh Ngô cúi đầu: “Gọi điện thoại cho trợ lý Lãnh, là thư kí nhận, nói là ngài ấy hiện tại đang tiếp khách, cho nên tôi không dám đề cập tới…”.