Tổng Tài Đại Nhân Siêu Lợi Hại

Chương 179: 179: Trời Sáng Nói Lời Chia Tay 1





Hạ Tinh Thần bị tiếng chuông điện thoại của anh đánh thức.

Cô nhớ rõ tối qua, lúc đi ngủ rõ ràng là đưa lưng về phía anh, không biết từ lúc nào thì đã rúc đầu vào ngực anh ngủ… Nghe được tiếng reo của di động, cô cũng không mở mắt.

Trên thực tế, sau khi trải qua việc tối qua, cô thật sự không biết nên đối diện với mối quan hệ hỗn loạn giữa bọn họ như thế nào.

Di động reo vang hồi lâu Bạch Dạ Kình mới tỉnh giấc.

hình như có chút không kiên nhẫn, anh lấy điện thoại, bỏ bên tai.

Hạ Tinh Thần không nghe được người bên kia nói cái gì, chỉ nghe được anh “Ừ” một tiếng, nói: “Vào chờ đi!”
Rồi sau đó cúp máy, ném lên đầu giường.

Anh nằm trên giường vài phút, cho dù nhắm mắt, Hạ Tinh Thần cũng cảm nhận được ánh mắt anh đang dừng trên người mình, nhìn đến mức cô không được tự nhiên.

Dù sao, bây giờ cô cũng không mặc gì cả!
Đến khi cô sắp chống đỡ không được, gần như sắp mở mắt, muốn trốn vào trong chăn, Bạch Dạ Kình cuối cùng cũng xoay người đi xuống.

Sau đó là những âm thanh sột soạt, anh vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo.

Thở phào nhẹ nhõm, Hạ Tinh Thần thừa dịp này đứng dậy, mặc áo ngủ, xốc chăn vội vàng xuống giường.

Hai chân mới vừa chạm đất, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, tay chống đỡ mép giường mới miễn cưỡng ổn định được thân mình.

Cắn môi, có chút giận anh!
Thật muốn mạng mà! Người đàn ông này căn bản không biết tiết chế! Cho nên, tối hôm qua hai người căn bản là phóng túng quá độ! Nhưng mà, trong khi cô uể oải mệt mỏi, thì tinh thần anh còn tốt hơn ngày thường! Đúng là không công bằng!
Trong lòng tuy căm giận, nhưng mà bước chân không hề chậm lại.

Lặng yên đi tới cửa, nhẹ nhàng vặn chốt cửa, bước ra ngoài.


Không ngờ, cô vừa ra khỏi cửa, đã chạm mặt với đám người Lãnh Phi.

Bản thân chật vật như vậy, hơn nữa còn mặc áo ngủ từ phòng anh đi ra, thậm chí trên cổ còn có dấu hôn không thể che giấu được.

Trong nháy mắt, cô thấy vô cùng xấu hổ.

Lãnh Phi là người từng trải, nhìn người cũng nhiều, vừa thấy tình huống này, trong lòng nháy mắt đã hiểu rõ.

Nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi hơi mỉm cười, chào hỏi: “Chào buổi sáng, cô Hạ.”
“Chào buổi sáng.” Hạ Tinh Thần khóe môi co rút, không nán lại lâu, ngượng ngùng xoay người đi vào phòng ngủ phụ.

Cầm quần áo của mình, đi vào phòng thay đồ.

Ngay khi cởi áo ngủ, dấu hôn màu đỏ xuất hiện khắp nơi trên người, một đường từ cổ xuống ngực…
Cô không tự chủ nhớ đến từng hình ảnh khiến người ta đỏ mặt tía tai vào tối hôm qua.

Năm năm trước, lúc ở cùng anh, cô đần độn, hình ảnh đứt quãng.

Nhưng mà, lúc này đây…
Tất cả hình ảnh, đều rất rõ ràng.

Cho tới bây giờ, cô còn nhớ rõ nụ hôn vừa triền miên vừa thô bạo của anh… Ngón tay dài mang theo nhiệt độ cùng ma lực khiến người ta điên cuồng của anh….

Chỉ là…
Tình cảm mãnh liệt như thế, từ hôm nay trở đi, đều xem như chuyện đã qua.

Hạ Tinh Thần buồn bực, vỗ vỗ mặt, nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh lại, không nghĩ gì nữa.


Chốc lát sau, cô thay quần áo bước ra ngoài, Bạch Dạ Kình đã mặc quần áo chỉnh tề ra ngoài.

Trong nhà ăn đã được bày lên bữa sáng phong phú.

Anh ngồi ở vị trí chủ nhà, đang ưu nhã dùng cơm.

Hạ Tinh Thần xách theo đồ của mình, lúc đi ngang qua nhà ăn, anh cũng chỉ hơi ngước lên liếc mắt nhìn một cái, không nói gì.

Trong mắt là không có một độ ấm dư thừa nào.

Hạ Tinh Thần biết, anh đang tức giận.

Nhưng mà cô lại không hiểu lắm, rốt cuộc là anh tức giận vì cô dẫn Đại Bạch đi, hay là tức giận vì cô nói sau này cô sẽ không bao giờ trở về nữa?
“Cô Hạ, không cùng nhau ăn bữa sáng rồi hẵng đi sao?” Lãnh Phi thấy cô không có ý ở lại, không khỏi lắm miệng hỏi một câu.

“…” Hạ Tinh Thần lặng yên nhìn Bạch Dạ Kình một cái, sự lãnh khốc của anh khiến lòng cô nhiều ít có chút mất mát, có chút bi thương.

Tối hôm qua khi anh muốn cô, phần nhiệt tình kia lại là dốc hết sức lực…
Xuống giường rồi lại giống như một người khác.

Thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Tôi còn có chuyện khác, cho nên không ăn đâu.”
Nói xong, ngừng một lát lại bổ sung thêm một câu: “Buổi họp báo buổi chiều, hy vọng tất cả đều thuận lợi.”
Lúc này Lãnh Phi mới phát hiện giữa hai người bọn họ dường như có gì không đúng.

Rõ ràng tối hôm qua mới… Bình thường dưới tình huống này, lúc này hai người không phải là nên tình chàng ý thiếp sao? Nhưng mà, hai người trước mắt này rõ ràng còn lạnh nhạt hơn so với ngày thường.

Không, là lạnh nhạt hơn rất nhiều.


“Cám ơn, chắc chắn sẽ thuận lợi.” Lãnh Phi trả lời.

Hạ Tinh Thần không nói thêm cái gì, cũng không nhìn Bạch Dạ Kình, chỉ đi đến cửa phòng đi.

“Đứng lại!” Lúc này, trong phòng ăn, người đàn ông vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng.

Tay Hạ Tinh Thần đang cầm chốt cửa bỗng dưng dừng lại, trong lòng nhất thời cảm xúc cuồn cuộn dâng lên.

Người đàn ông buông bộ đồ ăn xuống, rút khăn ăn, ưu nhã lau miệng xong mới ngẩng đầu từ xa nhìn Hạ Tinh Thần liếc mắt một cái: “Định lúc nào thì đi?”
Ánh mắt kia, vô cùng lạnh lùng.

Hạ Tinh Thần quay đầu nhìn anh, không trả lời.

Giống như là tìm tòi tâm tư của anh.

“Để Lãnh Phi đặt vé xe cho hai người.” Nói đến đây, anh tạm dừng, dường như sợ cô hiểu lầm cái gì, lại lạnh lùng bổ sung nói: “Đặt vé cho con trai tôi, nhân tiện đặt cho cô luôn.”
Không phải giữ lại, thậm chí ngay cả một chút ý tứ muốn giữ lại anh cũng không có.

Giọng điệu càng ngày càng lạnh nhạt đến gần như là vô tình.

Hạ Tinh Thần nắm chặt tay, trong lòng vô cùng lạnh lẽo.

Tuy rằng cô hoàn toàn muốn cùng anh phân rõ giới hạn, nhưng mà trong lòng vẫn sẽ mất mát, rất mất mát…
Thậm chí, sẽ đau… Giống như bị kim đâm…
Cho nên nói… Sao anh có thể bởi vì cô nói không bao giờ trở về mà tức giận chứ? Hạ Tinh Thần cảm thấy bản thân lại tự mình đa tình.

“Cám ơn, nhưng mà, tôi không cần.

Vé xe ngày hôm qua tôi đã đặt ở trên mạng xong rồi.” Nhiều ít vẫn có vài phần giận dỗi, giọng nói của cô cũng lạnh nhạt giống như anh.

Lời nói thái độ xa cách.

Không nói thêm gì nữa, cô xoay nắm cửa đi ra ngoài.


Nhìn cách cửa hoàn toàn đóng lại phía trước, cô lặng lẽ đẩy thẻ phòng vào trong.

Bởi vì có vấn đề về mạng, cho nên, phía dưới là hai câu chuyện nhỏ về nam chính Bạch Dạ Kình.

Một, lúc nhỏ Bạch Dạ Kình cũng là quỷ nghịch ngợm làm ông chủ Bạch đau đầu không thôi.

Năm đó lúc anh năm tuổi, cha của Bạch Dạ Kình dẫn anh đến nhà tắm công cộng tắm rửa, kết quả cha anh không cẩn thận, đi nhầm sang phòng tắm nữ.

Còn chưa vào cửa, chỉ nghe thấy Bạch Dạ Kình cất cao giọng: “Cha, cha đi phía bên kia là muốn nhìn lén con gái người ta tắm rửa sao?”
Lời nói mới dứt, chỉ nghe được tiếng cười vang.

Tới chỗ này tắm rửa có thể gặp mặt một vài cấp trên ở trong bộ đội.

Ông cụ bị mất hết mặt mũi, tức giận đến nỗi mặt lúc đỏ lúc trắng.

“Rình rình cái gì! Ăn nói bậy bạ…”
Người nào đó bị mắng đến nỗi máu chó phun đầy đầu, bị lấy khăn mặt hung hăng đánh vào mông mấy cái, thiếu chút nữa bị xách cổ ném ra khỏi nhà tắm.

Hai, trong phòng tắm, trên mặt đất vô cùng hỗn loạn.

Tiểu Bạch mới năm tuổi nhưng thích nhất nhảy tới nhảy lui trên mặt đất.

Kết quả, trượt chân, thiếu chút nữa là ngã quỵ.

Đôi tay nhỏ nhắn quơ loạn trong không trung, cũng mặc kệ bản thân túm được cái gì, ổn định thân thể nhỏ xíu của mình trước rồi nói sau.

Thật vất vả mới đứng vững được, ngẩng đầu lên lại thấy ông Bạch tức giận đến nỗi thiếu nữa đầu bốc khói.

Nghi hoặc cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy hai tay mình đúng lúc túm chặt cái chân thứ ba giữa hai đùi của ông Bạch.

Ông Bạch khóe môi co rút, tức giận gào thét: “Thằng nhóc thối tha, nếu không phải là cha mày tới, còn không phải là ngã chết hay sao!”.