Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ

Chương 8: Lâm Cố Vấn, Cô Giận À?






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cung Mặc Huyền ở bên trong nhàn nhã ngồi trên ghế đọc sách, thỉnh thoảng còn uống một ngụm trà.

Âm thanh đồ sứ va chạm vài bàn thủy tinh vô cùng giòn giã, điều này cũng khiến Cung Mặc Huyền cảm thấy thư thái không ít.

Bên ngoài phòng làm việc Quân Tử Khuynh đã ngồi hai tiếng, chỉ riêng uống nước cũng đã uống no.

Nhìn thấy Lục Ly đang chỉnh sửa tư liệu, Quân Tử Khuynh không muốn quấy rầy cô ấy hỏi sao vị ở trong kia mãi chưa xong.


Qua nửa tiếng nữa, Quân Tử Khuynh không chịu nổi, đứng lên: "Lục thư ký, chi bằng buổi chiều tôi lại đến đi."

Ai ngờ, đúng lúc này, trong phòng truyền đến âm thanh: "Vào đi."

Lục Ly có chút xấu hổ, rất rõ ràng, Tổng tài đại nhân đang làm khó Lâm Tử Khuynh.

Quân Tử Khuynh túm chặt bản thiết kế, nói với Lục Ly nói ra: "Tôi vào đây."

Trước khi mở cửa, chí ít Quân Tử Khuynh cũng biết là có người bên trong.

Có điều sau khi mở cửa ra, Cung Mặc Huyền lại đang uống trà đọc sách!!

Quân Tử Khuynh phải dùng sức rất lớn mới kìm nén được cơn giận, cầm bản thiết kế mở ra đặt ở trên bàn làm việc: "Cung tổng, tôi cảm thấy bản thiết kế này..."

Cung Mặc Huyền để sách sang một bên, rất lười biếng hoạt động cổ một chút, chậm rãi nói: "Tôi sửa không tốt à?"

Quân Tử Khuynh mở bản thiết kế ra, dịu dàng nói: "Cung tổng, không phải ngài sửa không tốt, chỉ là, như này, tôi không sao báo lên trên được."

Cung Mặc Huyền như bừng tỉnh đại ngộ, cầm bản thiết kế, nhìn những chỗ khoanh trên đó: "Hình như hơi nhiều."

Gì má hình như, rõ ràng là quá nhiều!


"Đúng thế, Cung tổng, ngài hãy nới lỏng tiêu chuẩn một chút, tôi cũng dễ ăn nói với bên trên đúng không."

"Ừm." Cung Mặc Huyền đồng ý gật đầu, nhìn thấy mấy tờ giấy này, suy tư một hồi. Thế là xé trang thứ hai và trang thứ ba: “Như này, có phải là không còn nhiều nữa không?"

Quân Tử Khuynh thật sự cảm thấy thái độ của cô đã đủ tốt, nhưng bây giờ cô đã bị Cung Mặc Huyền ép lên Lương Sơn!

"Cung tổng, ngài có ý gì!"

Cung Mặc Huyền nhíu mày, rất nghiêm túc trả lời: "Tôi đang giúp cô nộp lên mà."

"Vậy ngài nói xem, lãnh đạo của tôi thấy được bản thiết kế này sẽ như thế nào?"

Cung Mặc Huyền nhìn thấy mấy tờ giấy hơi nhăn nheo, lại bị xé hai trang, bên trên còn chi chít dấu sửa màu đỏ.

Khóe miệng  cười nhẹ, trịnh trọng suy tư một chút, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tử Khuynh bị tức đến đỏ lên, hỏi: "Có thể sẽ không vui?"

Quân Tử Khuynh đập tay lên bản thiết kế: "Cái gì mà có thể! Cung tổng, ngài cũng là người làm lãnh đạo, nếu văn kiện như này được đưa đến tay ngài, ngài nhất định sẽ đánh chết kẻ đó, đúng không?"

Cung Mặc Huyền nhẹ gật đầu, khuôn mặt yêu nghiệt bất động thanh sắc, chững chạc đàng hoàng nói: "Chắc là sẽ có."

Quân Tử Khuynh bó tay rồi, cô thật sự muốn cho anh ta mấy cái tát!


Không khí cứ thế đông cứng lại.

Lúc này, Cung Mặc Huyền kéo ghế gần lại một chút, nhìn kỹ Lâm Tử Khuynh, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lâm cố vấn, cô nổi giận à?"

Quân Tử Khuynh trừng mắt, cái này còn phải hỏi!!

Sau đó Cung Mặc Huyền lại dịch ghế ra sau, dường như thở phài một hơi: "Không có là tốt rồi."

Quân Tử Khuynh há to miệng, sửng sốt không nói nên lời.

Cung Mặc Huyền khó hiểu nhìn Quân Tử Khuynh, khuôn mặt tinh xảo của cô đã bị anh nhuộm màu đỏ bừng: "Hay là tôi giúp cô nói với lãnh đạo của cô nhé?"

Quân Tử Khuynh để tay xuống, ngồi xuống đối diện Cung Mặc Huyền: "Không cần."

Cung Mặc Huyền ung dung đối mặt với Quân Tử Khuynh: "Vì sao, tôi thật sự muốn giúp cô mà."