Tổng Tài Đại Nhân, Mãi Mãi Con Đường Theo Đuổi Vợ

Chương 1: Chỉ Có Thể Nghe Lệnh






Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânNhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cao ốc ME Cung thị, tầng 69.

Người đàn ông đứng dựa vào cửa sổ, trong tay lay lay ly rượu vang, rượu vang sóng sánh trong ly, song không hề có giọt nào chảy ra ngoài.

Dáng người cao ráo, cổ áo cởi viên cúc lộ ra da thịt màu mật ong.

Ánh mắt sáng lấp lánh lại tĩnh mịch như màn đêm nhìn chăm chú phong cảnh ngoài cửa sổ, đáy mắt thoáng lộ ra ý lạnh.


Mãi đến khi tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông mới hồi phục tinh thần lại, uống một hơi cạn sạch rượu vang trong ly, ngồi xuống ghế: "Vào đi."

Bạch Phong đẩy cửa vào, trong tay cầm một bản văn kiện, đưa cho Cung Mặc Huyền.

"Lão đại, đã lấy được văn kiện."

Ngón tay thon dài của Cung Mặc Huyền lật tờ đầu tiên, đập vào mắt là những dòng chữ không nằm ngoài dự đoán của anh, chỉ là tốc độ đọc không khỏi nhanh thêm mấy phần.

"Đây chính là kết quả thương nghị với Lạc thị?" âm thanh giàu từ tính của Cung Mặc Huyền vang lên, không nghe ra cảm xúc.

"Tổng giám đốc Lạc thị gần đây mới lên nhậm chức, nhưng ra tay lại không giống như người mới, chắc là có người chỉ điểm."

Cung Mặc Huyền để văn kiện xuống, nghiêng người dựa vào ghế, khóe môi cong lên.

Đứa em trai này của anh thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, vừa lên nhậm chức đã cho anh món quà gặp mặt như vậy.

Bạch Phong thử hỏi: "Có cần từ chối không? Vụ đầu tư này ở vùng ngoại thành, hợp tác..."

Hai tay Cung Mặc Huyền khoanh trước bụng, im lặng trong chốc lát.


Thân là đàn ông, Cung Mặc Huyền có khuôn mặt còn yêu nghiệt hơn cả phụ nữ, giờ phút này trên khuôn mặt hiện lên tia nghiền ngẫm.

"Vì sao phải từ chối?" Cung Mặc Huyền cầm văn kiện lên một lần nữa cười cười: “Chúng ta đã quyết định, dễ dàng như vậy, nào có đạo lý không chiếm." 

Bạch Phong đi theo mấy năm Cung Mặc Huyền, biết tính cách của lão đại, bây giờ nghe tiếng cười của Cung Mặc Huyền, vẫn có cảm giác rợn cả tóc gáy.

"Tôi hiểu, tôi sẽ trả lời lại ngay."

Cao ốc Lạc thị.

Quân Tử Khuynh nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi, làn mi dài che đi đôi mắt, Hàn Nghệ ở sau lưng của cô xoa bóp vai cho cô.

"Mình nói này Tử Khuynh, đừng liều mạng như vậy được không." khuôn mặt của Hàn Nghệ chau lại, quở trách Quân Tử Khuynh.

Quân Tử Khuynh mệt nói không nên lời, chỉ lắc đầu.

"Cậu nói xem, lần này hạng mục xây ở ngoại thành, công ty khẳng định sẽ phái người đi ra ngoại ô giám sát."

Hàn Nghệ nhìn thấy Quân Tử Khuynh mơ mơ màng màng muốn ngủ, cũng không thèm để ý, tự mình nói một mình.


"Nghe nói hạng mục lần này là hợp tác với ME, không biết công ty có phái nhân viên đi làm việc với ME hay không."

Nghe đến đây, Quân Tử Khuynh đưa tay đỡ gáy, ưỡn thẳng tấm lưng: "Việc xây dựng ở ngoại thành là công trình nội bộ, không tới phiên chúng ta, về phần đi ME nha, ngược lại là có khả năng." 

Hàn Nghệ thở dài một hơi, ngồi xuống bàn làm việc của mình oán giận nói: "Ai bảo chúng ta là nhân viên, chỉ có thể nghe lệnh thôi chứ."

Quân Tử Khuynh gõ bảng biểu, cũng có chút lo lắng, vất vả lắm mình mới làm giả hộ khẩu vào Lạc thị, đừng bị đày đến ME nữa.

Thật đúng là ghét của nào trời trao của ấy.

Quản lý bộ phận nghiệp vụ Dương Hồng giẫm lên đôi giày cao gót mười centimet đi qua, trong văn phòng rộng lớn lập tức xôn xao.

Dương Hồng cầm danh sách, đẩy kính mắt, ho hai tiếng.

Đợi đến khi trong văn phòng yên tĩnh trở lại, Dương Hồng nhìn lướt qua mọi người: "Hội nghị cấp cao đã kết thúc, có lẽ mọi người cũng biết không lâu nữa Lạc thị chúng ta sẽ với ME dự án ở ngoại thành. Bộ phận nghiệp vụ của chúng ta có trách nhiệm ra sức vì công ty. Cho nên vì biểu đạt thành ý của vụ hợp tác lần này, công ty quyết định phái ba người đến ME để tiếp xúc."