Đường Tâm Lạc lúc này đang đứng ở tầng hai của biệt thự Đường gia, sau lưng bỗng nhiên bị Lục Chỉ Nghi đẩy một cái như vậy, cô liền lập tức bị lăn xuống.
" Ầm —— " Âm thanh nặng nề vang lên, quản gia và những người hầu vừa mới trốn đi kia bị tiếng động này làm cho giật mình mà đi ra.
"Tiểu... Tiểu thư..."
"A, giết người rồi! Giết người rồi! Mau báo cảnh sát —— mau gọi xe cứu thương —— "
*
Lúc Đường Tâm Lạc tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh cao cấp.
Bên cạnh giường cô không có một bóng người, nhưng ngoài cửa thì lại có tiếng ồn ào, miễn cưỡng đưa tay ấn vào chuông báo, trong chốc lát cửa phòng bệnh liền bị mở ra.
"Tiểu thư, cô thế nào rồi... Có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?" Quản gia mặc dù lười biếng, nhưng mà cầm tiền lương của Đường gia để sống qua ngày. Đường Tâm Lạc xảy ra chuyện, thì bà vẫn phải lo lắng.
"Vẫn ổn... Chỉ là đùi hơi đau thôi." Đường Tâm Lạc nhíu mày, chạm nhẹ vào các nơi trên cơ thể, vẫn may, trừ cánh tay phải và chân trái có hơi đau, những chỗ khác cũng không có gì đáng ngại.
Thực ra từ trước đến nay cô luôn không yên tâm về mẹ con Lục gia.
Lúc đó khi cô ta cố ý đẩy cô, cô cũng đã đề phòng rồi.
Chỉ là, cô không nghĩ tới, mẹ con Lục gia lại ngu xuẩn đến vậy, câu được cá rồi liền cắn lại.
Sau khi bác sĩ bước vào giúp Đường Tâm Lạc kiểm tra xong, rồi dặn dò vài câu xong mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Chuẩn đoán bệnh của Đường Tâm Lạc viết rõ ràng, cánh tay và bắp đùi bị thương, còn bị chấn động não nhẹ, dưới sự yêu cầu của Đường Tâm Lạc, những báo cáo xét nghiệm này đều sẽ được giữ lại để làm chứng cứ cô bị Lục gia ngược đãi.
"Bên ngoài ồn ào như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Đường Tâm Lạc lúc này đã ngồi dậy dựa nửa người vào đầu giường, hỏi quản gia.
"Là ký giả... Bọn họ... Bọn họ không biết là nghe được tin tức từ đâu, cho nên mới đổ tới đây." Lục gia là danh môn thế gia, Lục Kình Hạo cũng vài lần được lên trên mặt báo giải trí, cho nên vừa nghe nói Lục Thiếu phu nhân nhập viện, các ký giả liền nhạy bén đánh hơi được tin tức mà đến.
"Còn có... Còn có..." Quản gia lộ sắc mặt khó nói.
"Nói đi, còn có cái gì?"
"Còn có... Cảnh sát." Quản gia rốt cuộc cũng nói ra, "Nhưng mà tôi không biết là tiểu thư có đồng ý gặp cảnh sát hay không, dẫu sao nếu chuyện này làm lớn ra thì cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt đến tiểu thư, cho nên... Tôi tạm thời ngăn lại giúp tiểu thư."
Haiz, thật đúng là tớ to hơn chủ, nếu không phải cô chủ động hỏi, thì xem chừng còn không định nói cho cô biết.
"Để bọn họ vào đi." Cô bây giờ không rảnh để quan tâm đến người này, chờ xử lý cục diện rối răm của Lục gia xong rồi tính sau.
"A... Để, để ai vào?" Quản gia mặt lộ vẻ kinh ngạc, dường như không tin vào những gì mình vừa nghe được.
Đường Tâm Lạc nhếch môi cười một tiếng, "Bà nói xem nên để ai vào, chẳng lẽ để ký giả vào sao?"
Não là một thứ rất tốt, nhưng hiển nhiên, quản gia của Đường gia bọn họ ăn trên ngồi trốc bao năm, ra cửa sớm đã không còn nhớ phải mang theo não rồi.
Quản gia nhìn thấy Đường Tâm Lạc không vui, lập tức cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh, trong chốc lát, hai vị cảnh sát liền bước vào.
"Chào Đường tiểu thư, chúng tôi là cảnh sát phá án phân cục công an đại lộ Phú An. Chúng tôi nhận được báo án, xế chiều hôm nay Đường tiểu thư bị người ở trong nhà đẩy từ trên cầu thang xuống, đối với vấn đề này chúng tôi muốn hỏi Đường tiểu thư một vài vấn đề..."
Sau mười mấy phút, hai vị cảnh sát rốt cuộc cũng rời đi.
"Tiểu thư, cô thật sự chuẩn bị lập án sao? Hai người kia, một người là mẹ chồng cô một người là em gái chồng, nếu như cô kiện bọn họ..."
"Bà cũng nói rồi đấy, hai người họ một người là mẹ chồng một người là em gái chồng, vậy mà hai người bọn họ bây giờ lại muốn hại tôi. Người nhà như vậy, bà cảm thấy tôi vẫn nên tiếp tục để yên sao? Bà nói không sai, tôi chẳng những chuẩn bị kiện bọn họ, mà tôi còn muốn li dị với Lục Kình Hạo!"