Chỉ là, lúc Lục gia đến Tân Cảng để xử lý hết mọi việc, chuẩn bị bảo người đến ngôi nhà kia để đón người đến biệt thự. Thì thuộc hạ phụ trách đón người đến báo, người phụ nữ đêm qua đã lên giường với anh lúc này đã biến mất.
Người phụ nữ có thể trèo lên giường của Lục Dục Thần anh, làm gì có người nào mà không gào khóc cầu xin anh nuông chiều thêm vài lần nữa.
Nhưng mà cô gái nhỏ kiều mị tối hôm qua, lại dám trốn...
"Thật đúng là người phụ nữ thú vị." Ánh mắt của người đàn ông khẽ lay động, đôi mắt thâm trầm như đáy biển khẽ xẹt qua tia hứng thú.
Vốn cho rằng tìm một người đẻ thuê để sinh một người thừa kế mà một việc rất vô vị, nhưng bây giờ anh đột nhiên cảm thấy, chuyện này có lẽ còn thú vị hơn nhiều so với trong dự tính của anh.
*
Đường Tâm Lạc bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
" Cốc cốc cốc —— "
" Đường Tâm Lạc cô ra đây cho tôi —— "
"Đường Tâm Lạc,cô đừng cho là có thể trốn tránh được chuyện này! Cô là đồ đàn bà không biết xấu hổ, dám cắm sừng Kình Hạo nhà chúng tôi, cô đừng tưởng rằng trốn đi là có thể xong hết mọi chuyện!"
"Đường Tâm Lạc, mau ra đây!"
Cửa phòng ngủ bị đập đến mức rung lên, Đường Tâm Lạc tối hôm qua đã quá mệt mỏi, nếu như không phải là ngoài cửa kiên nhẫn gây ồn, cô tuyệt đối sẽ không rời giường ra mở cửa.
Cô ngồi dậy từ trên giường, Đường Tâm Lạctiện tay lấy cặp kính đen đặt ở đầu giường đeo lên, đi tới mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra một khe hở nhỏ, gương mặt hổn hển của Cung Tuyết Mi và Lục Chỉ Nghi liền xuất hiện ở khe cửa.
"Tiểu thư... Tôi đã ngăn lại rồi, nhưng bà Lục và cô Lục..." Quản gia sốt ruột ở phía sau giải thích.
Hai người này một người mẹ chồng của tiểu thư, một người là em gái chồng của tiểu thư, bọn họ muốn xong vào thì thật sự là mình cũng không ngăn được.
"Không sao, tôi biết nên xử lý như thế nào." Đường phụ đã qua đời từ lúc cô còn rất nhỏ, toàn bộ Đường gia đều dựa vào một mình mẹ cô chống đỡ.
Bây giờ mẹ không còn nữa, quản gia, người làm trong nhà đều có toan tính riêng, nếu như bọn họ thật sự trung thành, thì sao lại sợ không dám ngăn người nhà Lục gia đến gây sự chứ.
Nói cho cùng, là do còn quá trẻ, không thể trấn áp được những hạ nhân này.
Quản gia nghe Đường Tâm Lạcnói không sao xong, lòng bàn chân lập tức như được bôi mỡ, chạy thật nhanh.
Nửa năm kể từ khi tiểu thư được gả đi, phu nhân thường xuyên phải ở phòng bệnh đặc biệt, lão phu nhân thì ở nước ngoài tĩnh dưỡng, Đường gia này liền do một mình quản gia định đoạt.
Nhìn thấy quản gia rời đi, sự kiêu căng trên mặt hai mẹ con lại càng lớn hơn.
"Đường Tâm Lạc, đồ đê tiện không biết xấu hổ, cô cắm sừng anh tôi, cô đừng cho rằng có thể cho qua dễ dàng như vậy. Cô nói mau, đêm qua cô đi đâu? Không về nhà, tìm khắp nơi cũng không tìm thấy cô, đừng nói là cô về bên kia, sáng sớm nay chúng tôi đã gọi điện về hỏi rồi, cô không hề về... Nói, cô đi đâu phóng đãng rồi!?"
Lục Chỉ Nghi là em gái của Lục Kình Hạo, lúc nói chuyện không hề có một chút phong thái gì là của các tiểu thư khuê các.
Nhưng mà, cũng không trách cô ta.
Ai bảo Lục Kình Hạo thực ra là con của tiểu tam, phu nhân Lục gia - Cung Tuyết Mi thực tế chính là tiểu tam lên chức. Lục Kình Hạo cùng Lục Chỉ Nghi lấy tư cách là cặp con riêng được nuôi ở bên ngoài mấy năm, Lục Kình Hạo vẫn còn đỡ hơn một chút, có dã tâm có lòng cầu tiến, nhưng Cung Tuyết Mi và Lục Chỉ Nghi, lại là điển hình của loại chợ búa.
Ngay đến cả việc mắng chửi người khác, đều dùng đến những từ ngữ chanh chua, đanh đá mà Đường Tâm Lạcnói không nên lời.