Đường Tâm Lạc nghe được tiếng động, ngước mắt nhìn qua, tuy rằng tầm nhìn mơ hồ, nhưng mà cô vẫn có thể cảm nhận được sự áp bức mãnh liệt từ trên cơ thể của người đàn ông.
Đợi đến lúc Đường Tâm Lạc kịp phản ứng, cô đã bất tri bất giác đi đến bên giường, bị người đàn ông nắm lấy cổ tay, rơi vào trong lồng ngược cân xứng của người đàn ông.
Thứ lỗi cho cô, đời này cô chưa từng thực sự chạm vào cơ thể của một người đàn ông.
"A ——" cô nhịn không được kêu lên, rất nhanh sau đó dường như nhận thức được điều gì đó, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng.
Cô không được kêu, không thể để cho người đàn ông này nhìn ra kẽ hở.
"Cô đang sợ?"
Người đàn ông nhẹ nhàng dùng tay đùa giỡn với lọn tóc còn đang ẩm ướt của cô, làm cô bất an ngước mắt lên.
Nhìn thấy cặp mắt hoa đào ngập nước kia đang nhìn mình, con mắt của anh liền tối sầm lại, xoay người đem người phụ nữ ở trong lòng đè xuống giường.
"Anh..." Đường Tâm Lạc hai mắt mơ màng, ngón tay thô ráp của người đàn ông khẽ xoa nhẹ lên cánh môi cô, tách cánh môi đang bị cô cắn chặt ra.
"Phụ nữ, nếu như ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Dứt lời, anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi xinh xắn của cô, Đường Tâm Lạc muốn giãy dụa theo bản năng, nhưng lại bị lồng ngực rắn chắc nóng bỏng của anh vây chặt lấy.
Khoảng cách của hai người thực sự quá gần, dưới khoảng cách gần như vậy, cô đã không còn bối rối như lúc ban đầu nữa, Đường Tâm Lạc mơ hồ nhìn ra ngũ quan của đối phương.
Thế nhưng trong nháy mắt, cơ thể cô trở nên mát lạnh, khăn tắm vây quanh người cô bị kéo xuống.
"A, đừng..." Cô vung tay muốn bắt lấy cánh tay của người đàn ông để ngăn lại, nhưng ngược lại lại bị người đàn ông nắm lấy cổ tay.
"Phụ nữ, đừng làm loạn." Người đàn ông cúi đầu cắn lấy vành tai của cô, phun hơi nóng vào tai cô.
"Thả lỏng, tôi muốn tiến vào."
Dứt lời, anh nâng eo cô lên, mãnh liệt đi vào.
"A... Đau..."
Người đàn ông nhếch đôi môi mỏng, anh cần một người phụ nữ sạch sẽ, lần này thuộc hạ đúng là đã đưa tới một người phụ nữ phù hợp với yêu cầu của anh.
"Không, xin anh... Chậm một chút..."
Sợ đau đớn lúc đầu dần mất đi, dưới sự tiến công hết lần này đến lần khác của người đàn ông, thể lực của Đường Tâm Lạc không thể chống đỡ nổi nữa, cô ngất đi.
...
Sáng sớm, tấm rèm dày nặng bị ai đó kéo ra, ánh mặt trời chiếu rọi vào trong.
Người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tề nhìn người phụ nữ vẫn còn ôm chăn ngủ say ở trên giường, khóe miệng nhếch lên một nụ cười thỏa mãn vui vẻ.
Anh đã lâu rồi không được thả lỏng như vậy, nếu như người phụ nữ này đủ khôn khéo, anh sẽ không ngại cho cô nhiều hơn.
"Lục thiếu, sắp đến giờ rồi." Ngoài cửa truyền đến giọng nói cung kính của thuộc hạ, bên Tân Cảng xảy ra vấn đề, anh phải tự mình đi một chuyến.
"Biết rồi." Người đàn ông lại quay đầu lại lần nữa nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường, sau đó mở cửa, rời đi.
*
Đường Tâm Lạc dường như đang mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, cô nhìn thấy Lục Kình Hạo phản bội mình; trong mơ, cô lên giường cùng với một người đàn ông vừa mới quen chưa lâu; trong mơ, cô lăn lộn rên rỉ dưới thân người đàn ông kia, vì phục thù Lục Kình Hạo, cô đã để cho mình kịch liệt phóng túng một đêm.
"A...... Sao lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy cơ chứ..."
Ung dung tỉnh lại, khi cô chậm rãi mở hai mắt ra, cảm giác lạ lẫm và mơ hồ khiến cho cô sững sờ, phải mất đến vài giây mới cô mới phản ứng kịp.
Tình huống, tựa hồ có chút không đúng...
Mọi thứ của tối ngày hôm qua, chẳng lẽ không phải là mơ?
Đường Tâm Lạc hoang mang ngồi dậy.
"A..."
Bên thân bủn rủn cộng với cơn đau truyền đến từ hạ thân khiến cho cô suýt nữa thì lại ngã lên giường, thân thể đau đớn khiến cho cô nhớ lại, cô rốt cuộc cũng nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra vào tối qua.