Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 96: Cuộc sống bình thường của Tử Thiêm...




Ai đó mới mấy phút trước còn mắng con trai vì sự lỗ mãng của thằng bé, mấy phút sau đã đòi làm to chuyện lên. Phi Vũ chỉ có thể cười nhìn vợ, sau đó sắp xếp công việc để đưa cô đi “họp” cùng các vị phụ huynh khác.

Bởi vì cần sự có mặt của những học sinh đã đánh nhau nên giờ buổi họp diễn ra vào một buổi chiều, đúng lúc nghỉ giải lao giữa giờ.

Một đám học sinh nhiều chuyện lúc này đứng vây quanh cổng trường để nhìn xem.

“Nghe đồn ba của Tử Thiêm làm xã hội đen thì phải?”

“Ai đồn thế?”

“Bạn học thời tiểu học của cậu ta đồn.” Một người nói chêm vào, sau đó còn tỏ ra hiểu biết: “Ba của mấy đứa khác cũng có quyền có thế lắm, hiệu phó này, giám đốc công ty điện máy, cả cảnh sát nữa.”

Cả đám xôn xào bàn tán, chờ đến khi trong khu vực đậu xe của trường xuất hiện một chiếc Pagani Huayra màu cam chói mắt cùng mấy chiếc xe màu đen khác giống nhau như đúc đỗ bên cạnh, đám học sinh há hốc cả mồm.

“Nhiều người đánh nhau thế à?”

Nghe nói chỉ có mười mấy người, sao chưa gì bãi đỗ xe đã muốn chật rồi?

Phi Vũ dừng xe lại, đẩy cửa bước ra khiến mấy nữ sinh kêu gào:

“Á á! Chú kia đẹp trai quá vậy?”

“Trời, phụ huynh của ai đó? Chú ấy có nhận con dâu không?”

Lát sau, cửa bên cạnh cũng mở ra, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước xuống, phía sau lập tức có người tiến lên bung dù che nắng cho cô.

Tử Thiêm đứng ở xa xa trông thấy cảnh cha mẹ mình đi cùng nhau, phía sau là một đám vệ sĩ mặc đồ đen, sốc đến mức tròng mắt to ra. Sao bảo cậu sống như người bình thường mà? Làm thế này chắc cậu phải chuyển trường mất!

Hiệu trưởng lúc này ngồi trong phòng họp thấp thỏm nhận điện thoại, đầu đổ đầy mồ hôi. Rốt cuộc ai đã chọc đến Nam Cung gia? Là ai chứ? Trước kia ông nhận lời của Phi Vũ sắp xếp cho con trai anh ta vào học rồi quan tâm thằng bé một chút, đâu biết xoay qua xoay lại thì đánh nhau rồi, tên ngu nào còn mời phụ huynh đến họp nữa!

Hỏi một lúc, hiệu trưởng mới biết kẻ đầu têu là hiệu phó, bởi một trong những tên bị đánh là cháu trai của ông ta.

Cuộc họp còn chưa diễn ra, cả trường đã ầm ĩ như vỡ chợ, một đám con gái bu đông như kiến nhìn xem cảnh tượng hiếm thấy trong đời.

Mấy đứa nhóc đã từng trêu Tử Thiêm miệng co giật:

“Sao tao bắt đầu tin đây là ba của Tử Thiêm thế? Cái khuôn mặt kia cũng hơi giống thằng nhóc đó đấy.”

“Vậy là làm xã hội đen thật à…”

Lúc này, Tử Thiêm đã bị bạn học vây quanh hỏi han đủ điều, cậu chỉ có thể cười cười nói mình không quen biết mấy vị kia, sau đó chạy về phía phòng họp.

Phi Vũ vừa sải bước về phía trước vừa nhỏ giọng hỏi vợ mình:

“Anh không nhớ là em ghét ánh nắng đấy.”

“Không ghét, làm màu thôi.” Người nào đó tùy ý chỉnh lại áo sơ mi trắng kiểu cách trên thân, váy ngắn ôm lấy cặp chân thon dài, xinh đẹp tuyệt vời, hừng hực khí thế. “Một đám nhóc ăn hiếp con trai em, sao em nhịn được.”

Cô vẫn còn nhớ trước kia từng có người tát Tử Thiêm trước mặt mình, cô đã không ngần ngại cho ả ta một trận đấy. Nếu Tử Thiêm yếu kém chút, vậy người bị thương nặng là con trai của cô rồi? Cô mong thằng bé sống bình thường, nhưng ý cô là đừng làm đại ca xã hội đen, còn ở trên trường có tiếng một chút cũng chẳng sao.

Buổi họp bắt đầu được năm phút rồi, hai vợ chồng bọn họ mới khoan thai đến muộn. Lúc mở cửa ra, hiệu phó to tiếng chê trách:

“Hai vị đến họp mà không xem giờ giấc sao? Nhìn cách ăn mặc của hai người đi, còn đem theo vệ sĩ nữa, thế này bảo sao con trai của các người đánh bạn học?”

Những người khác còn chưa nói gì, hiệu phó đã phủ đầu bằng một câu, đổ hết tội lỗi lên đầu Tử Thiêm.

Mộc Thuần nhẹ nhàng cười:

“Chào ngài, chào các vị phụ huynh. Sự thật thế nào tôi cũng không rõ ràng, đến muộn cũng là lỗi của tôi, nhưng mà…”

Cô nói đến đây ánh mắt trở nên sắc lạnh:

“Tôi tin tưởng lớp học cũng có camera giám sát, à quên mất, trước kia không có, nhưng ông xã của tôi đã đầu tư cho trường mà.”

Camera? Hiệu phó cười thầm trong lòng, ông đã sớm xóa đoạn băng ghi hình kia rồi!

Khí thế bức người của hai vợ chồng họ khiến những người khác không nói được câu nào, họ cũng chưa biết tình hình ra sao, nên mới im lặng để tránh gây chuyện.

Lúc này, hiệu phó nghiêm mặt nói:

“Tôi đã kiểm tra camera giám sát rồi, nhưng không có đoạn băng nào ghi lại cảnh bọn trẻ đánh nhau, có lẽ là bị hỏng ở đâu đó.”

Phi Vũ ôm eo vợ, kéo ghế cho cô ngồi xuống rồi ở phía sau nhàn nhãn lên tiếng:

“Vậy à? Tôi có mời cảnh sát trưởng trong khu vực đến, lát nữa nhờ ông ấy thẩm tra đám trẻ một chút, chắc sẽ biết được đầu đuôi câu chuyện.”

Cả đám người còn nghĩ Phi Vũ nói quá lên, làm gì chuyện đánh nhau trên trường mà phải mời cả cảnh sát trưởng đến? Nhưng khi họ đang nhíu mày suy nghĩ, hiệu trưởng đột nhiên xuất hiện, mặt xanh mét hét lên:

“Con mẹ nó tên họ Đỗ, ông muốn chết cũng đừng kéo tôi vào!”

Hiệu trưởng mất hết cả hình tượng, ông vừa nhận được cả đống tin tức liền vội vàng chạy đến đây. Chuyện ông nhận hối lộ bị bới ra rồi, ông sẽ chết nếu không cho Phi Vũ một câu trả lời xác đáng!

Tiếng hét của ông dọa đám người giật mình, kế tiếp, họ nhìn thấy hiệu trưởng run run ở bên cạnh Phi Vũ nịnh nọt đủ lời. Tên họ Đỗ vừa bị ông mắng chính là hiệu phó, bấy giờ không hiểu chuyện gì xảy ra, định mở miệng nói chuyện nhưng chỉ thấy hiệu trưởng liều mạng nháy mắt.

Mọi người trông bộ dáng của hiệu trưởng mà mơ hồ nhìn nhau.

Cuộc họp vừa bắt đầu năm phút liền kết thúc, cảnh sát trưởng thật sự đến muốn làm việc rõ ràng. Nhìn ông ta và Phi Vũ có quen biết, đám người đều tỏ vẻ chuyện này đến đây thôi, không đào sâu vào nữa.

Một vị phụ huynh làm cảnh sát, trùng hợp là cấp dưới của cảnh sát trưởng bị ông mắng cho ngập đầu rồi đuổi đi.

Thấy vậy, ai nấy đều mang con trai chạy biến, chỉ để lại hiệu trưởng, hiệu phó của trường và cảnh sát trưởng.

Từ vụ việc này về sau, mọi người nghe tin trường thay hiệu phó mới, còn gia đình của ông ấy đã chuyển đi đâu thì không biết. Về phần Tử Thiêm, cậu còn chưa kịp nhìn mặt các vị phụ huynh khác, chỉ thấy được cha mẹ cười chào mình, kéo theo một dàn xe xịn chạy mất.

Cuộc sống bình thường của cậu cứ như vậy mà tan tành...