Bàn tay đang cầm súng của Mộc Thuần không ngừng run lên, cô chỉ cần mất tập trung một chút thôi thì phát bắn này sẽ cướp đi mạng sống của người đàn ông đối diện. Nỗi đau mà cô phải chịu mấy năm qua anh chắc chắn không thể hiểu được, có lúc cô đã cảm thấy vô cùng hối hận vì những quyết định sai lầm trong quá khứ, đến mức cô thấy ghét bỏ bản thân!
Mộc Thuần cắn môi nhìn Phi Vũ, phải rất khó khăn cô mới tìm về được giọng nói của mình:
"Anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp lại nhau anh đã nói gì không?"
"..."
"Anh hỏi tôi là ai! Tôi là ai anh không nhớ sao? Chẳng lẽ lúc đó đầu anh bị va đập ở đâu nên bị ngu rồi à?" Mộc Thuần vô cùng kích động, dùng súng đập mạnh vào ngực của anh và hét lên.
Cảm giác khi ấy của cô là đau nhức như thể tim bị xé toạc ra thành nhiều mảnh, cô hận người đàn ông này!
Phi Vũ nắm lấy bàn tay đang run của cô:
"Xin lỗi vì khi đó anh thật sự không nhớ được em. Nhưng anh không hề cố tình mà là do chấn thương khiến anh bị mất trí nhớ tạm thời."
Mộc Thuần rụt tay về không cho anh chạm vào, cô bật cười trong chua xót:
"Tôi không quan tâm khi ấy anh bị cái quỷ gì, những tổn thương tôi phải chịu đều là do anh. Anh không nhớ đến sự tồn tại của tôi, sau đó phủ nhận đứa trẻ trong bụng tôi, những việc này chỉ cần một câu xin lỗi là xong phải không?"
Lúc đó cô thậm chí nghĩ bản thân xong đời rồi. Lần đầu tiên yêu đương lại đụng trúng một gã tồi, dám làm không dám chịu. Đời người con gái có bao nhiêu lần thanh xuân? Chớp mắt, cô đã ba mươi tuổi, mặc dù vẻ ngoài cũng không thật sự già đi, nhưng cô không còn trẻ nữa rồi…
"Thời gian mà tôi cần anh nhất là khi mang thai Tử Thiêm, nhưng anh đã không ở đó. Người ở đó cùng tôi là Đặng Thiên Tường."
Mỗi câu mỗi chữ mà Mộc Thuần nói ra đều như ghim vào người Phi Vũ một nhát dao, vết thương chồng chất. Anh đúng thật rất tệ, nhưng đó không phải điều anh muốn, mọi chuyện đều là hiểu lầm! Anh định giải thích cho cô biết anh sẽ bù đắp tất cả, đáng tiếc Mộc Thuần không cho anh cơ hội.
Cô cầm lấy con dao rọc giấy cách đó không xa kề sát vào cổ mình rồi uy hiếp:
"Tôi đếm đến năm, nếu anh không cút đi thì tôi sẽ chết cho anh xem!"
Mộc Thuần muốn nhìn xem rốt cuộc trong lòng Phi Vũ có thật sự quan tâm cô không, và cô đã thắng. Anh bình tĩnh lui về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách rồi nói:
"Là do anh quá kích động nên không nghĩ đến cảm xúc của em, khi khác anh sẽ lại ghé thăm hai mẹ con."
"Tôi không cần anh đến thăm!"
Mộc Thuần tức điên lên nhưng không làm gì được, cô không có dũng khí nổ súng bắn anh. Suy cho cùng, cái ngày ở bệnh viện kia anh cũng đã cứu cô khỏi việc ngã cầu thang. Cho nên, cô và anh xem như không ai mắc nợ ai nữa.
Phi Vũ lo cô sẽ làm tổn thương chính mình nên chủ động rời khỏi phòng, trước khi khép cửa lại, anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mà mình ngày nhớ đêm mong.
Cạch.
Cánh cửa kia như một tấm màn ngăn cách giữa hai thế giới, chỉ cần một lần nữa đẩy cửa ra là có thể gặp nhau, cũng có thể sẽ may mắn trở lại như trước, nhưng bây giờ Phi Vũ không dám làm vậy, Mộc Thuần cũng thế.
Mộc Thuần ngồi bệt xuống sàn nhà, thất thần cầm chặt con dao rọc giấy trong tay.
Phi Vũ ở bên ngoài thì đứng lặng người thật lâu trước phòng của cô, anh không có cách nào để đối mặt với cô. Chỉ qua một cái liếc mắt anh cũng có thể thấy được sự ghét bỏ mà cô dành cho anh. Hơn nữa, cô còn nhắc tên Đặng Thiên Tường? Rốt cuộc mấy năm qua đã xảy ra chuyện gì khiến cô phẫn nộ đến nỗi thà chết cũng không muốn nói chuyện với anh?
Phi Vũ không hiểu nổi bản thân, anh từ một đại ca xã hội đen nham hiểm trở thành kẻ lụy tình thế này, nếu truyền ra sẽ bị cười đến chết. Nhưng anh thà bị thiên hạ cười chê cũng không muốn mất Mộc Thuần!
Anh sờ lên cửa kim loại, lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo khiến anh thấy có chút khó chịu. Không. Không chỉ một chút, mà là rất khó chịu.
Anh bắt đầu suy nghĩ về chuyện cũ. Đặng Thiên Tường khi đó tại sao lại đưa Mộc Thuần đi mà không nói lời nào, còn trốn anh kỹ như vậy?
Phi Vũ kiềm chế cơn giận, gọi điện thoại để Hải Điền tìm cho bằng được Đặng Thiên Tường.
"Tìm thấy rồi lập tức báo cho tôi biết."
"Chủ tịch, phu nhân thì sao…"
"Tôi sẽ nghĩ cách đưa cô ấy trở lại, trước tiên cho cô ấy thời gian thích ứng đã."
Phi Vũ chậm rãi nhấc chân lên rồi dời bước, chờ ngày mai có thời gian anh lại đến thăm cô… Cho dù cô đuổi anh như đuổi tà, anh nhất định cũng không bỏ cuộc.
11 giờ 57 phút.
Mộc Tử Thiêm tỉnh giấc giữa đêm vì khát nước, cậu nhóc mò mẫm ra ngoài thì nhìn thấy mẹ đang ngồi khóc trong phòng khách. Phản ứng đầu tiên của cậu là chạy tới bên cạnh mẹ ngay lập tức và ôm chầm lấy mẹ.
Bàn tay bé nhỏ vòng qua cổ của Mộc Thuần, cô ngẩng đầu lên, con trai cô đang vùi mặt vào cổ cô thút tha thút thít.
"Cục cưng của mẹ sao lại khóc vậy?"
Tử Thiêm khóc òa ôm chặt cô, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt non nớt:
"Con không biết, con thấy mẹ khóc con buồn lắm. Mẹ đừng khóc mà!"