Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 65: Cuộc Sống Mới




Những ngày kế tiếp, mặc kệ Phi Vũ dùng cách gì, anh cũng không tìm được tung tích của Mộc Thuần. Đặng Thiên Tường là một người vô cùng cẩn thận, khi làm việc sẽ chú ý hết thảy mọi khả năng xảy ra và đề phòng trước, muốn tìm cô hiện tại như mò kim đáy biển.



Đặng Thiên Tường đưa Mộc Thuần đến Mỹ cùng mình để cô ở nhà làm đầu bếp, mỗi ngày một món ngon, bất kể hắn muốn ăn gì cô đều có thể học và chế biến dựa theo khẩu vị của hắn.

Mấy ngày đầu ở nơi này còn bỡ ngỡ, Mộc Thuần không dám ra ngoài. Cô chưa từng đi xa đến thế này, huống chi cô vốn đâu biết tiếng Anh, không cẩn thận bị lạc thì làm sao bây giờ?

Đặng Thiên Tường thì bận bịu vô cùng, buổi sáng cầm theo cơm hộp mà cô chuẩn bị sau đó đi làm, đến chiều trở về liền nói muốn ăn cơm cô nấu. Bọn họ ở cùng nhà, tuy rằng có hai phòng, nhưng nhìn từ ngoài vào chẳng khác gì vợ chồng.

Mộc Thuần rất muốn nói với hắn mướn thêm một căn phòng khác cho cô, tách biệt khỏi căn nhà này, nhưng nghĩ lại chỉ riêng việc giúp đỡ và cho cô sang Mỹ cùng hắn đã là đại ân đại đức rồi, sao còn dám đòi hỏi nữa chứ?

Cứ như vậy, hai người ở chung với nhau. Khả năng thích ứng của Mộc Thuần tương đối mạnh, một tuần là đủ để cô quen được vài người hàng xóm tốt bụng. Bởi vì cô không biết tiếng Anh nên chỉ có thể dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt lời muốn nói cùng họ.

Tối đó, Đặng Thiên Tường uống rượu trở về nhà. Cơ thể hắn toàn là mùi cồn, lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ này của hắn nên có chút luống cuống, vừa lôi vừa kéo hắn vào phòng, giúp hắn lau cơ thể.

Đặng Thiên Tường mơ mơ màng màng mở mắt ra, đưa tay giữ chặt cổ tay cô rồi nói:

“Mộc Thuần, tôi đau đầu quá.”

“Ai bảo anh uống nhiều làm gì?” Mộc Thuần thật hết cách, đưa tay xoa xoa trán cho hắn, sau đó nói: “Tôi đi làm nước giải rượu cho anh, nằm nghỉ đi.”

“Ừm.”

Đặng Thiên Tường nằm im lìm trên giường, khuôn mặt ửng hồng vì cồn, đáng yêu khiến người khác mủi lòng. Thấy hắn chẳng khác gì một đứa trẻ, Mộc Thuần cười cười rồi đi ra ngoài. Lát sau trở lại, người đã ngủ mất, gọi thế nào cũng không tỉnh.

“Thôi vậy, đợi sáng mai rồi cho anh uống.”

Cô đắp chăn mỏng lại cho hắn, tắt đèn rồi đi ra ngoài.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đặng Thiên Tường loạng choạng không đi đường bình thường được. Hôm qua gặp đối tác quan trọng nên hắn uống khá nhiều, đến giờ đầu vẫn đang quay cuồng.

Hắn mặc áo sơ mi trắng, ba cúc áo đầu không gài cẩn thận nên xộc xệch như vừa đánh nhau xong.

Ra tới phòng khách, hắn phát hiện Mộc Thuần đang đeo tạp dề nấu cơm, mùi thơm nhẹ nhàng truyền tới bên này khiến đầu lưỡi hắn tự động tiết nước bọt. Tiếng bước chân rất khẽ ấy làm Mộc Thuần chú ý tới, cô không quay lại mà nói:

“Nước giải rượu tôi vừa làm xong đặt trên bàn, anh uống tạm rồi đi tắm, sau đó ra ăn cơm đi. Hôm nay anh không đến công ty phải không?”

Có lẽ là do tác dụng còn lại của rượu, hoặc là do sau khi mang thai khí chất trên người Mộc Thuần khác trước, Đặng Thiên Tường cảm thấy cô có chút quyến rũ. Sự dịu dàng hiếm hoi trên người cô như một chất dẫn điện, hắn chỉ cần sa vào sự dịu dàng ấy một hai lần là trái tim tê dại.

Đặng Thiên Tường sờ sờ trán, nghe lời cô uống nước giải rượu, tắm rửa rồi thay quần áo và trở lại bàn ăn. Hắn nói với cô:

“Hôm nay có muốn tôi đưa cô ra ngoài chơi không?”

“Không cần đâu, tôi có hẹn với bạn rồi.”

“Là ai vậy?” Đặng Thiên Tường khá bất ngờ vì cô có bạn ở đây nhanh như thế.

“Hàng xóm của chúng ta, là một cô gái tên Celina.”

“À…”

Đặng Thiên Tường không có chút ấn tượng gì về những người xung quanh cả, xem ra hắn có thể yên tâm về Mộc Thuần được rồi.

Vì để bản thân không quá khó khăn khi sống ở Mỹ, Mộc Thuần đã bắt đầu học tiếng Anh, và Celina - cô hàng xóm tóc vàng xinh đẹp trở thành gia sư miễn phí cho cô, đổi lại, cô sẽ làm bánh và dạy cô ấy nấu ăn.

Đặng Thiên Tường vốn không phải đi làm mà cũng chẳng biết đi đâu, nên theo hai cô gái đi dạo phố, mua sắm, rồi đến quán cà phê học tiếng Anh. Hắn nhìn Mộc Thuần bây giờ vui vẻ như thế, trong lòng như có mầm mống xấu xa bắt đầu trồi lên. Hắn sẽ không để cô trở lại bên cạnh Phi Vũ nữa, không muốn cô đánh mất nụ cười rạng rỡ này.

Celina nhìn người đàn ông bên cạnh Mộc Thuần, nhỏ giọng nói vào tai cô:

“Chồng cô đẹp trai quá.”

Mộc Thuần mở to mắt nhìn cô ta, cái câu tiếng Anh đơn giản này cô vẫn hiểu được đó!

"Không không không.” Không phải chồng!

Liên tiếp ba chữ không, cô chỉ nói được đến thế, Celina nghĩ là cô chê chồng không đẹp trai nên quay sang nói:

“Có mà! Đẹp trai lắm!”

Mộc Thuần cảm thấy cô phải nỗ lực hơn nữa để học tiếng Anh, nếu không, đến lúc bị hiểu lầm muốn giải thích mà không giải thích được thì quá khổ tâm. Cô chỉ có thể cười trừ với Celina, sau đó vùi đầu tiếp tục học.

Mộc Thuần tin rằng thời gian không thể xóa nhòa tất cả vết cắt trong lòng của một người, vẫn sẽ để lại sẹo, nhưng vết thương nào rồi cũng sẽ được xoa dịu.