Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 57: Gặp Lại Bạn Cũ




Bếp trưởng quay đầu nhìn ra, hỏi:

“Chuyện gì?”

Quản lý cũng không có quyền hạn nhiều với mấy vị đầu bếp được mời về, khi thấy người đàn ông trung niên kia, hắn hơi xìu xuống:

“Chú Triệu, cháu tìm một cô phục vụ tên Mộc Thuần. Vừa rồi cô ta cãi lời khách khiến vị khách đó không vui, còn thái độ với cháu nữa.”

Triệu Minh Lân là tên thật của bếp trưởng, mặc dù ông ấy hiện tại làm một đầu bếp quèn ở nhà ăn của công ty, nhưng lại quen biết rất nhiều người nổi tiếng trong giới. Quản lý thấy ông nhíu mày liền giải thích thêm:

“Là như vậy, có một vị khách làm rơi đĩa thức ăn nên để cô ta dọn dẹp, nhưng cô ta không nghe theo còn lớn tiếng cãi cháu rồi bỏ đi.”

“Người này à?” Triệu Minh Lân chỉ chỉ Mộc Thuần đứng bên cạnh ông.

“Đúng vậy.”

“Bếp trưởng, cháu…”

Mộc Thuần đang định giải thích, nhưng bị ông cắt ngang:

“Không sao, chú mới nói đưa cháu tới đây không phải để cháu làm phục vụ mà. Để chú ra giải quyết.”

Nói rồi, Triệu Minh Lân ngoắc tay bảo quản lý ra ngoài với mình. Khi nhìn thấy người phụ nữ làm vỡ chén đĩa trong bữa tiệc, ông đột nhiên hiểu ra sự việc vừa rồi không phải chỉ là vô tình. Ông còn nhớ rõ khuôn mặt của người đó!

Quay sang nhìn quản lý, bếp trưởng Triệu cười cười:

“Mộc Thuần là người chú dẫn tới, cháu có ý kiến gì thì khiếu nại với ông chủ của cháu đó. Cô ấy không phải phục vụ, không chịu sự quản lý của bất kỳ ai ở nơi này, ngoại trừ chú.”

“Chú…” Quản lý giật mình, không hiểu sao ông ấy lại bênh người phụ nữ kia.

“Chuyện này cứ như vậy đi.”

“Vâng.”

Quản lý hùng hổ đi tới, sau đó yểu xìu trở về mà không thể làm gì được Mộc Thuần. Biết bếp trưởng Triệu vì mình mà ra mặt, Mộc Thuần suýt khóc nói:

“Chú tốt với cháu quá.”

“Có gì đâu, cháu cũng như con cháu của chú vậy, ra ngoài đi làm bị người ta bắt nạt sao chú chịu được? Chú thấy là biết không phải lỗi của cháu.”

Làm việc với Mộc Thuần một thời gian ngắn thôi, nhưng bếp trưởng biết tính tình của cô không phải loại lỗ mãng chuyên gây sự.

Mộc Thuần ngồi trong bếp xử lý vết thương xong thì lại có người tìm cô, lần này là giám đốc Lý của công ty. Ông tự mình hẹn cô ra nói chuyện, muốn xin lỗi vụ việc vừa rồi. Bếp trưởng Triệu nói:

“Cháu xem hay là ra gặp ông ấy một chút?”

Người này cũng có địa vị tầm trung trong công ty, nếu đắc tội thì không hay lắm. Mộc Thuần gật đầu với ông rồi đứng lên.

Giám đốc Lý chờ bên ngoài thấy cô đi ra thì cười cười nhìn về phía cô, Mộc Thuần bị ông ta nhìn như vậy hai lần rồi, lần nào cũng khiến cô sởn gai ốc.

“Cô tên là Mộc Thuần nhỉ?”

“Vâng.”

“Từ dưới quê lên làm việc có phải rất vất vả không?”

“À? Không có, tôi không thấy vất vả gì cả. Giám đốc, ngài muốn nói gì với tôi?” Mộc Thuần bắt đầu hoài nghi ông ta tìm mình có mục đích khác, cô cẩn thận giữ một khoảng cách nhất định.

Giám đốc Lý nâng mắt lên nhìn quanh rồi nghiêng người về phía Mộc Thuần, thì thầm vào tai cô:

“Tôi muốn bao nuôi em, em thích gì tôi cũng có thể cho em.”

Mộc Thuần bị sốc không nhẹ, vội vàng thụt lùi ra sau:

“Xin lỗi giám đốc, tôi không phải loại người đó!”

Ông ta cười ha hả:

“Thôi nào, em từ dưới quê chạy lên thành phố lớn không phải để kiếm tiền hả?”

“Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép.”

Mộc Thuần không thể chịu được ánh nhìn ghê tởm của ông ta dừng lại trên người mình thêm một phút một giây nào nữa. Cô muốn tiền, tất nhiên, tiền có thể làm được rất nhiều thứ, nhưng cô còn chưa vô dụng đến nỗi đem thân thể mình ra bán.

Cô cúi người chào rồi đi, nhưng vừa mới di chuyển, tay đột nhiên bị kéo mạnh. Giám đốc Lý giữ chặt cô rồi nói:

“Càng chống cự tôi càng thích, em nói xem bao nhiêu thì đủ? Tôi sẽ cho em một cái giá vô cùng hợp ý.”

“Tôi nói rõ mình không phải loại người đó, xin ông tự trọng.”

Mộc Thuần cố gắng gỡ tay ông ta ra, giằng co mãi cũng không được, cô đành nói:

“Nếu ông không buông ra tôi sẽ hét lên đó.”

Người đàn ông trung niên kia cười khà khà, để lộ mấy cái răng vàng:

“Hét đi, xem có ai quan tâm đến một cô phục vụ nghèo hèn như em không? Họ sẽ tin tôi, hay tin em còn chưa biết.”

Đúng lúc ấy, một tiếng kêu vui mừng vang lên bên tai Mộc Thuần:

“Tiểu Thuần! Là cậu à?”

Mộc Thuần quay đầu nhìn qua, không ngờ người đến chỗ bọn họ lại là Vương Cẩm. Giám đốc Lý thấy có người tới cũng buông cô ra, cô lùi về sau hơn năm bước để tách khỏi ông ta. Hết rắc rối này đến rắc rối khác, họ định hành hạ cô đến bao giờ đây? Cô hoàn toàn không muốn bị Vương Cẩm bắt gặp trong tình trạng thê thảm này! Quần áo bẩn thỉu, bị người khác giữ tay lôi kéo, truyền ra ngoài thì họ sẽ nghĩ gì…

“Giám đốc Lý à?” Vương Cẩm chào hỏi người đàn ông.

“Cô Vương.” Ông ta ngại ngùng nói: “Đây là bạn của cô à? Tôi để lại không gian riêng cho hai người nhé?”

Giám đốc Lý tìm cớ đánh bài chuồn, nói là gọi Mộc Thuần ra để xin lỗi chuyện vừa nãy, nhưng cuối cùng một lời xin lỗi cũng không có.

Không khí giữa hai người phụ nữ căng thẳng như kẻ địch lâu ngày gặp mặt, Mộc Thuần cảm thấy mình chẳng có gì cần nói với Vương Cẩm. Tình bạn giữa họ nên chấm dứt rồi, cô không phải thánh mẫu, sẽ không tha thứ cho người đã cướp bạn trai mình.