Trong lúc Mộc Thuần gào thét muốn xử lý Phi Vũ, anh đang nghiêm túc nói chuyện với Vương Cẩm:
“Anh nhắc lại lần cuối, không được thể hiện những hành động thân mật với anh.”
“Tại sao?” Vương Cẩm đứng trước giường của anh, mặc áo ngủ bằng lụa mỏng, khuôn mặt đỏ bừng. “Anh đã tặng dây chuyền cho em, hứa sẽ cưới em kia mà?”
“Xin lỗi, anh không nhớ là mình từng làm vậy.” Phi Vũ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại là sự lạnh lùng xa cách.
Nụ hôn lúc chiều khá bất ngờ khiến anh không tránh kịp, Vương Cẩm nhiều lần chủ động hôn anh như vậy rồi, việc này làm anh thấy không mấy dễ chịu. Khi anh tỉnh dậy, anh không nhớ rõ tại sao mình còn sống, ai đã cứu và cưu mang anh, nhưng nghe cấp dưới báo cáo lại thì đại khái có lẽ Vương Cẩm là ân nhân của anh.
Thật ra Phi Vũ nào có quan tâm người cứu anh là ai, chỉ cần người đó hiểu chuyện, đừng chạm vào giới hạn của anh thì yêu cầu gì anh cũng sẽ đáp ứng. Có điều, chỉ riêng việc tiếp xúc thân mật thì không, anh rất ghét có người chạm vào thân thể anh.
Sự lạnh nhạt của Phi Vũ khiến Vương Cẩm thấy rất tủi thân, tại sao lúc trước mất trí nhớ thì ngốc nghếch bám dính lấy Mộc Thuần, nhưng đến lần này lại đối xử với cô ta như vậy? Cô ta mím môi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống gò má, giọng cũng lạc hẳn đi:
“Anh không nhớ? Anh nói không nhớ là được sao? Em vì anh mà làm bao nhiêu chuyện, anh hứa với em những gì anh đều quên hết! Bây giờ em chỉ muốn ở cạnh anh, chạm vào anh, như vậy cũng quá đáng lắm sao?”
Vương Cẩm lớn tiếng chất vấn làm Phi Vũ có chút áy náy, anh nhíu mày rồi nói:
“Tạm thời anh cảm thấy việc đụng chạm đó là không cần thiết.”
Cơ thể anh luôn có phản ứng kỳ lạ khi bị Vương Cẩm động vào, ớn lạnh, rất khó chịu. Anh không rõ lý do là gì, nhưng anh sẽ làm những thứ khiến bản thân thấy thoải mái. Anh chậm rãi nói:
“Khuya rồi, trở về đi.”
Mặc kệ Vương Cẩm khóc lóc thế nào, bộ dạng đau đến tê tâm liệt phế ra sao, trên mặt Phi Vũ thủy chung chỉ có một biểu cảm lạnh lùng.
Vương Cẩm cắn chặt môi rồi giậm mạnh chân chạy ra ngoài, lúc này, trong biệt thự vẫn còn có người đang thức. Tiếng bước chân xa dần, quản gia mới từ từ đẩy cửa đi vào:
“Xin lỗi thiếu gia, tôi tự ý vào phòng cậu rồi.”
“Không sao.” Phi Vũ gật đầu với ông. “Chuẩn bị sao rồi?”
“Nam Cung Hòa nói nếu không chịu đồng ý với điều kiện của ông ta thì sẽ trực tiếp rút cổ phần ra khỏi công ty.”
“À? Ông ta cảm thấy cổ phần của mình rất quan trọng?”
“Cũng tạm được xem là cần thiết thôi. Thiếu gia, tôi nghĩ ngài nên dứt khoát một chút, đừng niệm tình xưa mà dễ dãi với ông ta quá.”
Nam Cung Hòa là người chú ruột từng có một thời gian ở bên cạnh chăm sóc Phi Vũ khi mẹ anh mất, cho nên anh rất tin tưởng ông ta. Nhưng ông ta cũng chính là người khiến anh suýt chết, suýt mất đi tất cả.
Anh đưa tay lên xoa xoa trán, nói:
“Được rồi, mặc kệ ông ta đi.”
Việc của công ty tạm thời đã ổn thỏa, chỉ cần Nam Cung Hòa không nổi điên trên địa bàn của anh thì anh sẽ để ông vui vẻ nhảy nhót nửa đời còn lại. Dù sao bây giờ hơn 60% cổ phần công ty đã nằm trong tay anh, 28% thuộc về em gái, còn phần dư không đáng kể là của Nam Cung Hòa và các cổ đông khác.
“Còn một chuyện nữa…” Quản gia ái ngại nhìn Phi Vũ: “Gần đây người giúp việc luôn ý kiến rằng tính cách Tiểu Cẩm có chút thái quá, thường xuyên đập đồ.”
“...”
“Thiếu gia, hay là ngài suy nghĩ lại một chút, đưa Tiểu Cẩm ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa? Từ lúc hai người về nhà đến giờ thì chỉ cùng đi ăn có hai lần, Tiểu Cẩm chắc buồn lắm.”
Quản gia không tiếp xúc nhiều với Vương Cẩm nhưng ông biết tính tình của thiếu gia nhà mình, cậu ấy quá cứng nhắc, quá khó gần, dễ làm tổn thương người khác. Có lẽ bởi vì mất đi đoạn ký ức quan trọng kia nên mối quan hệ của cậu ấy và Vương Cẩm mới trở nên kỳ quặc như bây giờ.
Phi Vũ nghe lời khuyên của ông, biết bản thân nên điều chỉnh một chút, anh gật đầu đồng ý:
“Lần tới có thời gian sẽ đưa cô ấy ra ngoài.”
“Đúng vậy, biết đâu hai người đi hẹn hò thì thiếu gia sẽ nhớ ra được gì đó thì sao?”
“Không cần nhớ ra cũng được.”
Phi Vũ thấy việc này không quan trọng bằng chuyện của công ty và bang của mình. Anh không muốn nhúng mũi vào chuyện làm ăn phi pháp, nhưng ba đời nay gia đình luôn đặt một chân lên thuyền buôn vũ khí, rất khó dứt ra hoàn toàn. Bây giờ anh đang nghĩ cách để rút lui, không thích làm việc đó nữa.
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì chú đi nghỉ đi.” Phi Vũ thấy hơi mệt, giọng cũng trầm hơn bình thường.
“Có, Thiên Tường gửi thư mời cho cậu, là sinh nhật của em gái cậu ta - Tiểu Vy.”
“À? Suýt thì quên mất.” Phi Vũ gật đầu. “Tôi biết rồi, khi đó sẽ sắp xếp thời gian đến dự.”
Dù sao bọn họ cũng là chỗ thân thiết, không đi không được. Mà tên Thiên Tường này gần đây tâm trạng khá tốt, chẳng lẽ tìm được thú vui mới sao?