Đặng Tiểu Vy thở phào một hơi khi nhìn thấy anh trai xuất hiện ở nơi này. Cô nàng quay sang nói với Mộc Thuần:
“Cảm ơn cô vì đã lên tiếng bảo vệ tôi, có anh tôi ở đây thì không phải sợ nữa.”
Sợ? Mộc Thuần vốn không sợ người đàn ông đang vùng vẫy và ăn vạ nào đó, nhưng ý tốt của người này thì cô nhận.
Quản lý của trung tâm mua sắm là một người đàn ông trẻ, sau khi nghe thông báo thì ông ta cũng chạy tới nơi, sau đó nói:
“Xin chào, tôi là quản lý của nơi này. Không biết có thể mời mọi người vào phòng làm việc của tôi để nói chuyện không? Nếu thật có hiểu lầm gì, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm và bồi thường thích đáng.”
Đặng Thiên Tường vốn định xử lý người đàn ông kia tại chỗ vì dám chụp trộm em gái hắn, nhưng thấy quản lý rối rắm, hắn gật đầu với em gái.
Một đám người cứ như vậy đi về phía phòng làm việc riêng của quản lý, ở đó, ông ta trước tiên cho kiểm tra camera. Bởi vì vấn đề góc quay nên cũng chỉ thấy người đàn ông bấm điện thoại, không rõ có thật sự chụp ảnh hay chưa.
Mộc Thuần thấy quản lý nhìn mình thì cười nói:
“Tôi tận mắt thấy ông ấy chụp trộm, kiểm tra điện thoại đi, nếu thật là tôi hiểu lầm làm tổn hại danh dự của ông ấy, tôi sẽ cúi đầu nhận lỗi.”
Người đàn ông kia sắc mặt đã xám ngắt, nhúc nhích chuẩn bị chạy. Đặng Thiên Tường không tiếng động giơ chân lên, đúng lúc người đàn ông vừa cất bước thì cho ông ta một đạp.
Bịch.
Người đàn ông nhào ra sàn, bảo vệ lúc này cũng phản ứng lại, đè chặt ông ta. Đặng Thiên Tường nheo mắt nhìn ông ta rồi cầm điện thoại, nhấn vài cái và nói:
“Đội trưởng Lục, khu vực của cậu xuất hiện một tên biến thái nhằm vào em gái tôi. Cậu xem nên xử lý thế nào?”
Mọi người nghe xong đều hiểu được hắn đang gọi cho bên phía cảnh sát, hai từ đội trưởng kia có sức nặng rất lớn đối với người đàn ông nằm trên sàn. Ông ta thở hổn hển, vội xin lỗi:
“Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi… tôi chỉ chụp có một bức ảnh, tôi sẽ xóa ngay!”
Đặng Thiên Tường mở loa ngoài, trong loa phát ra âm thanh giận dữ:
“Mẹ nó! Là thằng nào chán sống? Ông đây tới ngay!”
Đội trưởng Lục này là một trong những người đang theo đuổi Đặng Tiểu Vy, nghe nói có kẻ dòm ngó người của hắn, hắn lập tức phát điên.
Đặng Thiên Tường cúp điện thoại, sau đó nhìn quản lý và dặn dò:
“Lát nữa cảnh sát sẽ đến làm việc với ông ta, các anh giữ ông ta lại và chờ là được.”
“Thành thật xin lỗi mọi người vì rắc rối này.” Quản lý thở dài một hơi.
Đặng Tiểu Vy lúc này mới lè lưỡi với anh trai:
“Anh ác thật đó, trực tiếp gọi cho đội trưởng Lục.”
Chuyện này không phải chuyện quá to tát để kinh động đến người mang chức vị cao như tên họ Lục, nhưng ai hắn thích Đặng Tiểu Vy chứ? Vừa nhận được điện thoại là hắn đã lao đến ngay.
Mộc Thuần thấy mọi chuyện đã được giải quyết thì xin phép:
“Tôi đi được rồi đúng không?”
Cô vốn định dạo một vòng mua quần áo mà lại vừa hay dính vào mớ rắc rối này.
Đặng Tiểu Vy rối rít cảm ơn cô rồi cười hỏi:
“Tôi mời cô một bữa cơm được không? Thật sự rất cảm ơn cô vì chuyện lúc nãy.”
“Không cần đâu.” Mộc Thuần từ chối. “Tôi còn có việc cần làm.”
“Là vậy à… Cô cho tôi số điện thoại được không? Sau này tôi sẽ trả ơn cho cô.” Đặng Tiểu Vy cười cong cả mắt, trông dáng vẻ nhiệt tình kia, ai có thể tiếp tục nói không cần đây?
Mộc Thuần đưa số của mình cho Đặng Tiểu Vy rồi chào tạm biệt, cả buổi chưa từng liếc nhìn Đặng Thiên Tường thêm lần nào. Sau khi cô đi rồi, hai anh em họ Đặng cũng rời khỏi phòng làm việc của quản lý.
Thấy ánh mắt của anh trai cứ dừng trên thân mỹ nữ vừa rồi, Đặng Tiểu Vy cười hí hí:
“Sao đó? Sao anh nhìn người ta dữ vậy.”
“Anh đang nhìn đường.”
“Anh nhìn đường gì mà ở trên này?” Đặng Tiểu Vy đưa ra trước người anh trai, so so một lúc rồi nói. “Từ đây nhìn thẳng là cô gái kia mà? A, quên hỏi tên cô ấy mất rồi!”
Đặng Tiểu Vy nói xong chạy về phía trước, vừa đuổi theo Mộc Thuần vừa gọi:
“Mỹ nữ! Cô tên là gì thế?
Có một người em gái tính tình quá hoạt bát, Đặng Thiên Tường hơi nhức đầu. Hắn nhìn đồng hồ thấy còn sớm nên đi theo họ, em gái của hắn cứ thế dính lấy cô gái vừa rồi chạy vào trong một cửa hàng quần áo.
Lúc này Mộc Thuần bị bám dính cũng chỉ đành giới thiệu về bản thân một chút, sau khi biết cô đã hai mươi lăm tuổi, mắt Đặng Tiểu Vy trợn to:
“Gì? Thật sao? Vậy là chị lớn hơn em ba tuổi, nhưng mà trông chị trẻ quá! Da còn là màu bánh mật khỏe khoắn nữa, thích ghê!”
“Thích? Không phải con gái luôn muốn có làn da trắng hồng rạng rỡ à?” Mộc Thuần hỏi lại.
“Ây da, bây giờ màu da của chị đang là mốt đó, không phải ai cũng có làn da đều màu và mịn như vậy đâu.” Đặng Tiểu Vy cười cười. “Chị muốn mua gì? Em trả tiền cho.”
Mộc Thuần mới đến nơi xa lạ này, cảm thấy không có bạn cũng khá bất tiện, vì vậy gật đầu đồng ý:
“Được rồi, lần sau sẽ mời em một bữa cơm.”
Giữ liên lạc với Đặng Tiểu Vy cũng không phải chuyện gì xấu, Mộc Thuần nghĩ vậy nên cùng cô nàng chọn quần áo. Gu thẩm mỹ của Tiểu Vy thì không cần bàn cãi, ở bên cạnh tư vấn cho Mộc Thuần đủ loại kiểu dáng váy vóc, nhưng đến cuối cùng phải đổi thành quần bò và áo ba lỗ croptop màu trắng, bên ngoài khoác thêm áo jean lửng.
Dáng người của Mộc Thuần rất đẹp, ngực nở, eo thon, mông cong, chân lại dài. Với khí chất mạnh mẽ và có chút “hoang dã” trên người cô, bộ quần này quá hợp mắt.
Đặng Tiểu Vy còn chưa kịp nói gì, phía sau đã vang lên giọng nói của anh trai:
“Lấy bộ này đi.”
Đặng Thiên Tường đưa thẻ cho em gái, Đặng Tiểu Vy nhìn anh trai bằng ánh mắt hiểu rõ, cười tủm tỉm chạy đi thanh toán.