Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chẳng mấy chốc, Mộc Thuần đã có thể xuất viện. Bởi vì cô chỉ có một mình, không có gia đình, không có bạn bè nên suốt quá trình này chẳng ai đến thăm. Cảm giác có chút cô đơn và trống vắng.
Đặt chân ra khỏi bệnh viện, ánh nắng ban trưa gay gắt làm Mộc Thuần choáng váng. Cô lùi lại một bước, đưa tay che mắt nhìn ra ngoài thì thấy một người đang đi về phía cô, trên đầu đội mũ màu đen.
Phải chờ khi người nọ đến gần, cô mới nhận ra hắn:
“Tô Dương?”
“Là tôi.”
Tô Dương trông hơi phờ phạc, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, môi tái nhợt như bệnh nặng chưa khỏi. Hắn nói với Mộc Thuần:
“Tôi đến đón cô.”
“Không cần, cảm ơn.”
Thấy Mộc Thuần từ chối dứt khoát như thế, hắn cũng biết cô hiểu lầm. Hắn nói với cô:
“Tôi không có ý gì với cô nữa đâu. Trước đây Phi Vũ đã cho tôi một bài học rồi.”
Nói xong, hắn giơ tay lên, một bên băng bó kỹ càng, bên kia thì bó bột giống như cô.
“Vì cô mà tôi bị đánh gãy cổ tay, đến giờ còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn đây.”
Mộc Thuần vẫn nửa tin nửa ngờ không muốn tiếp xúc với Tô Dương lắm, hắn cũng đành thôi, móc trong túi ra một cái thẻ đưa cho cô và nói:
“Được rồi, tôi biết chuyện trước đó làm cô có ác cảm với tôi. Đây là tiền bồi thường tổn thất tinh thần cho cô, sau này đừng để bản thân bị thương nữa, tôi sợ một ngày nào đó tên kia đến tìm tôi lắm.”
“Có ý gì?” Mộc Thuần còn chưa hiểu lắm.
Khuôn mặt cô như đang nói cô chưa từng biết về chuyện Phi Vũ làm, Tô Dương thấy vậy giải thích:
“Sau cái ngày tôi cố ra tay với cô, anh ta đã tìm tôi và bắt tôi ký một bản hợp đồng, viết cam kết phải bảo vệ cô thật tốt, nếu cô xảy ra chuyện, anh ta sẽ tìm tôi tính sổ.”
“Còn có chuyện này?” Mộc Thuần mở to mắt nhìn Tô Dương, cô đột nhiên cảm thấy bản thân chẳng hiểu gì về Phi Vũ thật sự.
“Có. Cô cầm thẻ đi, tôi không làm phiền cô nữa. Chỉ cần cô sống tốt là tôi cảm ơn cô lắm rồi.”
Tô Dương mệt mỏi không muốn tiếp tục nói nữa, nhét cái thẻ kia vào tay cô:
“Mật khẩu là sinh nhật cô.”
Nói xong, hắn xoay người đi khỏi nơi đó. Nhiệm vụ của hắn đến đây xem như kết thúc rồi chứ hả? Mặc dù hắn không biết hiện tại người đàn ông đáng sợ đó đang ở đâu, nhưng hắn vẫn bị ám ảnh về cái ngày bị đánh gãy tay kia. Về nhà còn chịu trận từ gia đình, lần đầu tiên mẹ hắn mắng hắn xối xả như thế, nghĩ mà đau đầu.
Nhìn theo bóng lưng Tô Dương, Mộc Thuần siết chặt cái thẻ trong tay rồi thở dài một hơi, cất nó đi. Cô cần tiền, cho nên sẽ không ngu ngốc từ chối thứ này.
Sau khi bắt xe về nhà, Mộc Thuần phát hiện bên trong vắng lặng và lạnh lẽo khó hiểu, chắc là do thiếu hơi người. Cô kiểm tra một lượt đồ đạc của mình cùng Phi Vũ, quần áo của anh vẫn còn nguyên vẹn, anh dường như chưa từng trở lại đây trong suốt thời gian qua.
Mộc Thuần ngồi bệt dưới sàn nhà, ngẩng đầu nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ.
Phi Vũ đi rồi sao? Về nhà rồi? Anh không về thăm cô thì chỉ có thể là do vấn đề sức khỏe mà thôi. Cô biết bản thân không nên ảo tưởng, nhưng lúc đó anh đã nói một cách rất chân thành, rằng anh muốn ở lại với cô. Sẽ chẳng sao cả nếu cô tin vào những lời đó, phải không?
Siết chặt áo vest của Phi Vũ trên tay, Mộc Thuần đứng lên dọn dẹp nhà cửa. Cô tỉ mỉ lau dọn cho sạch sẽ rồi bắt đầu xếp quần áo của mình vào vali.
“Thành phố S, Nam Cung Phi Vũ, hừm, được rồi.”
Đó là tất cả những gì cô biết về anh, không có thông tin liên lạc, số điện thoại, địa chỉ hay thứ gì tương tự. Vòng cổ mà anh tặng cô cũng đã mất. Cô phát hiện ngay ngày thứ hai sau khi tỉnh dậy ở bệnh viện, nghĩ lại, chắc hẳn là rơi ở bệnh viện cũ rồi, vào cái ngày cô ngã cầu thang.
Mộc Thuần đấm vào bộ quần áo của anh và nói:
“Phi Vũ, anh chờ đó, em sẽ đi tìm anh, bắt anh chịu trách nhiệm!”
Nếu anh đang khỏe mạnh, cô nhất định sẽ vung tay cho anh một đấm nhớ đời. Nếu anh đang còn yếu, cô sẽ tạm tha cho anh.
Mộc Thuần làm xong hết thảy thì trời đã ngả chiều, ánh nắng vàng cam phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt thoáng hiện sự kiên định.
Trước đó cô luôn miệng đuổi anh đi, ai bảo anh không đi? Bây giờ ăn sạch cô, làm cô động lòng rồi chơi trò mất tích, có đáng mặt đàn ông không chứ?
…
“Hắt xì.”
“Thiếu gia, cậu bị cảm rồi! Bác sĩ, bác sĩ đâu!” Quản gia hô to.
Lúc này, một cô gái tóc dài ở bên cạnh Phi Vũ cười khẽ:
“Chú bình tĩnh lại đi, anh ấy chỉ hắt hơi thôi mà.”
“Tiểu Cẩm, cháu đừng nói thế, sau vụ việc kia thì sức khỏe của thiếu gia bị ảnh hưởng rất nhiều, một cái hắt hơi cũng có thể là bệnh đó.”
Quản gia vô cùng lo lắng, lần đó thiếu gia suýt chết làm ông bị ám ảnh khá nặng.
Thấy hai người ở bên cạnh líu ríu, Phi Vũ ngồi trên giường bệnh cười cười:
“Không sao đâu, còn chưa chết được.”
Quản gia hừm một tiếng:
“Được rồi, Tiểu Cẩm đi lấy chút gì đó cho thiếu gia ăn đi.”
“Vâng.” Vương Cẩm cười cong cả mắt.