Sau khi Phi Vũ rời khỏi bệnh viện không lâu, có một người không hẹn mà đến thăm Mộc Thuần. Nhìn người bạn đã lâu chưa gặp xuất hiện ở đây, cô miễn cưỡng cười:
“Sao cậu biết tớ ở đây vậy?”
Vương Cẩm vừa đi tới chỗ Mộc Thuần vừa thương xót nói:
“Tin tức cậu bị Tô thiếu gia trêu đùa đến nỗi nhập viện đã lan ra khắp thị trấn rồi.”
“Đồn có hơi quá không? Hắn ta còn chưa làm gì tớ đâu.” Câu nói của cô nàng khiến Mộc Thuần bị sốc. Miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, nhưng không ngờ lại có thể đi xa đến mức này.
Thấy Mộc Thuần tỏ vẻ khó chịu, Vương Cẩm hơi ngại ngùng:
“Xin lỗi, tớ chỉ nghe kể lại chứ không biết thực hư thế nào. Cậu vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn.”
Mộc Thuần không muốn nói nhiều với Vương Cẩm, cô nàng cũng nhận ra điều đó nên có chút khó xử đứng bên cạnh giường, một lát sau mới nói:
“Tớ muốn đến xin lỗi vì chuyện lúc trước. Là do tớ suy nghĩ thiển cận nên mới có ý với Phi Vũ, cậu tha thứ cho tớ được không? Tớ không nên như thế.”
Vẻ mặt của cô vô cùng chân thành, dù sao cũng là bạn cũ, Mộc Thuần cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng. Không thể vì một người đàn ông mà khiến tình bạn giữa họ rạn nứt.
Vương Cẩm mừng rỡ kéo ghế ngồi xuống rồi nói cười vui vẻ với Mộc Thuần, khi thấy vòng cổ của Phi Vũ ở chỗ cô, Vương Cẩm kinh ngạc:
“Đây là…”
“Quà của Phi Vũ.” Mộc Thuần lặng lẽ kéo cổ áo lên, trong lòng cô rõ ràng vẫn còn một chút phòng bị.
Nụ cười trên môi Vương Cẩm hơi cứng lại, nhưng sau đó không tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa. Mặc kệ Mộc Thuần có lạnh nhạt thế nào, cô nàng vẫn nhiệt tình kể chuyện của bản thân và hỏi đủ chuyện.
Mộc Thuần lười phải mở miệng, thỉnh thoảng ậm ờ đáp lại cho có.
Trong lúc đó, Phi Vũ đang ở Tô gia ngồi uống trà ăn bánh. Mặc dù không biết anh là ai, nhưng có thể khiến đám người giang hồ nổi danh ở khu vực này tôn trọng thì Tô gia phải cho anh mặt mũi. Tô Lâm rất tức giận vì con trai bị gãy tay và bị thương nhiều chỗ, có ý muốn trả thù, đáng tiếc đã bị đối thủ nắm được điểm yếu.
Phi Vũ đối với ai cũng là một mặt cười cười vô hại:
“Chỉ cần các người không động đến Mộc Thuần, tôi sẽ không làm gì đâu.”
“Nhưng bản cam kết sinh tử kia…”
“Không thể trả cho ông.”
Phi Vũ còn chưa chờ ông ta nói hết lời đã tỏ rõ quan điểm. Bản hợp đồng và bản cam kết kia ghi rõ Tô gia phải bảo vệ an toàn của Mộc Thuần, nếu một ngày để cô gặp nạn thì Tô Dương sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.
“Tôi còn giữ cả bằng chứng và vật chứng Tô Dương muốn xâm hại Mộc Thuần, hy vọng Tô gia các người hiểu chuyện.”
Danh dự của họ sẽ bị hủy trong tay Phi Vũ nếu chuyện này lọt ra ngoài, Tô Lâm không dám làm bừa. Ông cắn răng nói:
“Tôi có thể tặng gian hàng đó cho Mộc Thuần, cam kết sau này Tô Dương sẽ không chạm đến một sợi lông của cô ta. Nhưng tôi lấy gì để tin tưởng cậu?”
Phi Vũ gác tay lên sofa, mỉm cười thân thiện:
“Các người không phải đang bàn điều kiện với tôi, mà là tiếp nhận điều kiện của tôi.”
Nói xong, anh đứng lên rồi đi thẳng ra ngoài, phẩy nhẹ tay xem như chào hỏi.
Ngày hôm đó, Mộc Thuần nhận được một cuộc gọi từ Tô Lâm. Khi nghe ông ấy nói sẽ tặng cho cô gian hàng kia xem như bồi thường, cô đã khá kinh ngạc. Từ lúc nào họ dễ nói chuyện thế nhỉ? Còn biết hối lỗi.
Cô nâng mắt nhìn Phi Vũ đang ngồi gọt trái cây ở cạnh mình, nắng chiều nhuộm lên tóc anh một màu nâu socola ngọt ngào, nụ cười trên môi anh như ngâm mật. Anh hỏi cô:
“Có phải em cảm thấy chồng em đẹp trai quá không? Nhìn chằm chằm như thế sẽ khiến anh ngại.”
“Anh có biết xấu hổ không?” Cô trừng mắt.
“Có, lúc ở trên giường anh rất hay xấu hổ.” Phi Vũ mặt dày nói. “Khi nào em khỏe rồi sẽ cho em chiêm ngưỡng dáng vẻ đó của anh.”
“Ai cần!”
Người nào đó mặt đỏ bừng lên, cô có cảm giác như chú thỏ con ngốc nghếch mình nuôi đột nhiên một ngày tiến hóa thành sói xám và ăn thịt mình! Thật đáng sợ!
Những ngày kế tiếp, Mộc Thuần ngoan ngoãn ở bệnh viện nghỉ ngơi. Cô không hỏi tới chuyện viện phí vì biết Phi Vũ có nguồn cung, tránh nhắc đến chuyện khiến hai người phải suy nghĩ nhiều, có tiền thì cứ dùng thôi.
Thỉnh thoảng, Mộc Thuần lại hỏi về chuyện gia đình của Phi Vũ. Anh rất bình tĩnh kể cho cô nghe:
“Mẹ anh mất từ khi anh còn nhỏ, bà lên cơn đau tim khi biết tin cha anh ngoại tình. Cho nên anh không thân thiết với cha lắm.”
“Anh còn có một cô em gái cùng cha khác mẹ.”
“Mộc Thuần, anh không muốn trở về.”
“Anh… thích cảm giác yên bình khi ở cạnh em.”
Phi Vũ nói ra những lời này khi đang nằm ôm eo Mộc Thuần, dáng vẻ của anh rất mệt mỏi. Anh chỉ mong cuộc sống bình lặng, an ổn, nhưng số phận không cho phép. Anh định sẵn là người thừa kế của Nam Cung gia - một gia tộc nhiều đời làm xã hội đen, buôn lậu, đâm thuê chém mướn, giết người, chưa có việc gì anh chưa làm qua. Những thứ Mộc Thuần biết về anh chỉ là mặt nổi, còn nửa tảng băng chìm bên dưới là thứ anh muốn che giấu, vĩnh viễn cũng không cho cô biết.
Giống như Mộc Thuần sợ Phi Vũ sau khi khôi phục trí nhớ sẽ ghét bỏ cô nghèo hèn, anh cũng có nỗi sợ riêng. Anh lo lắng một ngày cô biết được con người thật của anh, cô sẽ nhìn anh theo một cách khác.