Tổng Tài Đại Ác Muốn Cắn Tôi

Chương 14: Rắc Rối




Từ sau ngày đi ăn đó, Mộc Thuần tìm đủ mọi cách từ chối lời mời ra ngoài của Vương Cẩm. Cô quyết định không cho người mang âm mưu xấu xa kia tiếp cận Phi Vũ.

Mấy ngày liền, Vương Cẩm vẫn kiên trì đến thăm hai người họ bất kể việc Mộc Thuần không có ở nhà, Phi Vũ thì im lặng tránh né.

Vừa đi làm về, Mộc Thuần đã nhìn thấy Vương Cẩm đứng chờ trước cửa. Sự cố chấp của cô nàng khiến cô khá bất ngờ.

Vương Cẩm bày ra vẻ mặt giận dỗi:

“Sao lại tránh né tớ thế?”

“Cậu biết lý do mà.”

Thấy Mộc Thuần lạnh nhạt trực tiếp vạch trần mình, Vương Cẩm hơi sượng:

“Lý do gì?”

“Đừng giả vờ nữa, Vương Cẩm, tớ không chỉ một lần nhắc nhở cậu.”

Vương Cẩm khoanh tay trước ngực, chậc chậc hai tiếng quan sát cô một lượt rồi mới nói:

“Được rồi, tớ không muốn vì một người đàn ông mà khiến tình bạn của chúng ta đổ vỡ, cậu đừng ngăn cản việc của tớ nữa. Niệm tình được không?”

Cái danh vì trai mà bỏ bạn này Mộc Thuần không nhận nổi:

“Nếu còn nói được lời này thì cậu nên tiết chế lại, Phi Vũ đã nói không thích đi với cậu rồi, hãy tôn trọng anh ấy.”

Vương Cẩm rất khó chịu trước thái độ tỏ vẻ cao thượng này của Mộc Thuần, chanh chua nói:

“Sao không nói thẳng là cậu cũng nhắm đến thân phận thật sự của anh ấy đi?”

Hóa ra từ đầu đến cuối Vương Cẩm luôn nghĩ cô đang tranh giành Phi Vũ à? Mộc Thuần bật cười, không thể ngờ được bạn tốt đáng yêu của cô sau khi lên thành phố một thời gian thì thay đổi thành thế này. Thời gian và hoàn cảnh cuộc sống thật đáng sợ, có thể làm biến chất một cô gái đã từng rất thật thà, hiền lành như Vương Cẩm, bây giờ đã không còn bóng dáng của bạn tốt ngày xưa nữa.

Mộc Thuần vô cùng dứt khoát đáp:

“Đừng suy bụng ta ra bụng người. Nếu từ đầu tớ đã nhắm đến tiền tài của Phi Vũ thì sớm giấu anh ấy đi rồi, không để cho cậu biết đâu. Từ nay đừng bao giờ tìm tớ nữa, thật ra cậu đến đây chỉ để gặp Phi Vũ chứ không quan tâm đến tớ, phải vậy không?”

Bị nói trúng tim đen, Vương Cẩm hơi khó chịu:

“Nói chuyện cho đàng hoàng!”

Rầm.

Đang lúc Vương Cẩm muốn giữ người lại thì Mộc Thuần đã vào nhà, đóng mạnh cửa phòng ngắt ngang lời của cô nàng.

Mộc Thuần luôn một mình lớn lên, có bạn tất nhiên rất tốt, nhưng người như Vương Cẩm thì cô không cần nữa. Trước mắt xẹt qua hình ảnh hai người từng cười đùa vui vẻ với nhau, thước phim tua nhanh này dừng lại tại thời điểm Vương Cẩm đi học đại học, sau đó tan vỡ. Quá khứ đã từng rất đẹp đẽ, nhưng chung quy đó cũng chỉ là chuyện đã từng.

Thở dài một hơi, Mộc Thuần thông qua mắt mèo trên cửa nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Vương Cẩm. Cô nhíu mày, cảm giác việc lần này sẽ mang đến không ít tai tiếng cho mình. Nhưng thôi, dù sao cô cũng chẳng quan tâm lắm đến mấy lời nói bên ngoài.

Tâm trạng cô không tốt, Phi Vũ nhìn một cái là nhận ra ngay. Anh tiến tới cho cô một cái ôm thật chặt, sau đó cọ cọ người cô:

“Hôm nay anh đã thử nấu cơm, vợ mau khen anh đi!”

“Giỏi lắm!”

Đúng thật rất giỏi, sau bao nhiêu lần dạy dỗ, bây giờ anh đã có thể tự làm việc vặt trong nhà rồi. Hơn nữa vì tránh để anh buồn chán, Mộc Thuần còn để điện thoại lại cho anh xem mấy thứ linh tinh trên mạng, anh học được nhiều thứ hay ho lắm. Một người đàn ông ba mươi tuổi thích xem phim tình cảm và các clip nấu ăn, chẳng khác gì các cô gái mới lớn cả.

Mộc Thuần cảm thấy mình nuôi sai cách rồi thì phải? Cô tắm rửa ra ngoài, vừa hay nhận được điện thoại của một người quen. Cơm còn chưa kịp ăn, cô đã nói với Phi Vũ:

“Em có việc, anh ăn cơm trước rồi nghỉ ngơi đi!”

Nói xong, cô cầm áo khoác vội vã chạy đi, không đợi Phi Vũ kịp phản ứng đã đóng cửa lại. Cô kẹp điện thoại bên tai, nhảy lên xe đạp và vội vàng xông ra ngoài, vừa đi vừa hỏi:

“Chú Tô, chú làm vậy là sao? Tiền tháng này cháu đã trả rồi, sao chú lại muốn lấy lại gian hàng đó?”

“Chú cũng chưa nói sẽ lấy lại, vẫn còn cần thảo luận thêm. Cháu cứ tới nhà chú trước đi.”

Mộc Thuần muốn hỏi thêm, nhưng người bên kia đã tắt máy. Cô thuê gian hàng nhỏ ở chợ để bán hải sản kiếm sống, nếu chú Tô không cho cô thuê nữa, cô biết làm thế nào? Quanh đây rất khó tìm chỗ, cạnh tranh đủ khốc liệt, mất gian hàng đó sẽ là chuyện lớn!

Đến trước một ngôi nhà hai tầng màu trắng, Mộc Thuần dừng xe rồi nhấn chuông cửa. Nhà họ Tô được xem như giàu có bậc nhất ở làng của họ, cho thuê không ít chỗ tốt trong chợ, còn có nhà hàng riêng, có người bảo kê, cô không trêu nổi. Từ việc chỉ một câu nói của ông ấy đã khiến cô phải chật vật chạy đến tận cửa ngay lập tức cũng có thể nhìn ra địa vị của ông ở vùng này.

Mở cửa cho cô là người làm của Tô gia, Mộc Thuần hít sâu một hơi rồi đi vào trong. Giữa phòng khách có ba người ngồi sẵn, vợ chồng chú Tô và một người con trai. Khi thấy người này, sắc mặt của Mộc Thuần lập tức tối lại.

“Tiểu Thuần đến rồi à? Cháu ngồi đi.” Tô Lâm ra hiệu cho cô ngồi xuống, ông ấy còn cười rất thân thiện, nhưng cô thấy không vui chút nào.

Người con trai ngồi ở đó không ai khác chính là con trai của cô chú Tô, là một người từng theo đuổi cô nhưng bị từ chối. Nghe nói đã đi du học ở Mỹ kia mà, sao trở về nhanh như thế chứ?