Cô bình tĩnh quay đầu lại, nhưng lúc nhìn thấy người đàn ông kia bây giờ đã cới khẩu trang ra nhìn mình thì cô ngạc nhiên che miệng, tiếp theo là khiếp sợ, sau đó là vô cùng vui mừng kêu lên: "Tịnh Khuynh, là cậu sao?”
Sở Tịnh Khuynh, là bạn cùng khóa nhưng khác ban với cô.
Năm đó, cô giữ chức phó hội trưởng hội học sinh ở trường, còn Sở Tịnh Khuynh là hội trưởng, hai người làm việc chung hai năm, quan hệ tốt hơn rất nhiều so với những bạn học khác.
Lúc ấy anh ta rất đẹp trai, vừa biết chơi ghi-ta còn biết chơi bóng rổ, cho nên rất nổi tiếng trong trường được nhiều bạn học nữ yêu thích.
Có điều nghe nói hoàn cảnh gia đình lại không tốt lắm, bởi vì có nhiều bạn học nhìn thấy anh ta làm phục vụ ở khách sạn trong kỳ nghỉ hè.
Thẩm Ngọc Lam không ngờ ở nơi tha hương lại có thể gặp được bạn cũ.
Cho nên lúc này cô vui vẻ đến nổi quên mất mình bây giờ không còn là cô của trước đây nữa, khuôn mặt cô thay đổi, họ cũng thay đổi.
“Chị này, chị...!Quen tôi?” Sở Tịnh Khuynh hoang mang nhìn cô gái đang vui mừng nhìn mình.
Nhưng anh ta nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình có quen một người như thế này.
Thẩm Ngọc Lam đang vui mừng hừng hực thì bị một câu một câu "Chị này" của Sở Tịnh Khuynh tạt nước lạnh vào tắt ngúm.
Cô đưa tay lên sờ mặt mình, miễn cưỡng áp chế cảm xúc đang dao động kịch liệt trong lòng xuống, vẻ mặt có hơi mất mát, lắc đầu nói: "Thật ngại quá, tôi...!Nhận nhầm người” Nói xong thì xoay người bỏ đi.
“Nhưng làm sao cô biết tôi tên Sở Tịnh Khuynh?” Sở Tịnh Khuynh đuổi theo hỏi.
Thẩm Ngọc Lam vừa thu lại cảm xúc trên mặt, ngón tay nắm chặt dây túi, đúng lúc nhìn thấy thẻ công tác trước ngực Sở Tịnh Khuynh: "Tôi thấy trên thẻ công tác của cậu” Thật ra nam nữ không giống nhau ở chỗ, nam 18 tuổi nếu không quá béo thì dáng vẻ không thay đổi mấy, cho nên cô vừa nhìn đã nhận ra anh ta, nhưng mà...!Nói xong câu đó cô hít sâu một hơi đi đến trạm xe buýt tiếp theo.
Lúc khóe mắt lướt qua Sở Tịnh Khuynh thì Thẩm Ngọc Lam đã có ý nghĩ muốn bỏ hóa trang ra, nhưng mà cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
Chỗ cô đến trang điểm hôm nay là ở đài truyền hình, trang điểm cho một người nổi tiếng.
Vốn dĩ công ty.
S sẽ không nhận những đơn lẻ như thế này, chuyên viên trang điểm của công ty S đều là những người có tiếng ở trong ngành, trừ trang điểm cho người mẫu bên mình thì chỉ trang điểm cho vài diễn viên đang nổi hoặc là những người có tiền có địa vị, cơ bản đều là những người cố định.
Nhưng nghe nói MC lần này có hậu đài khá lớn, cho nên Cao Nhã Uyên đặc biệt cho phép.
“Ngọc Lam, MC lần này rất hay bắt bẻ, cô cẩn thận một chút nhé” Giám đốc Cao không ngừng lặp đi lặp lại câu này, cô không tưởng tượng nổi người kia khó hầu hạ tới cỡ nào.
“Xin chào, tôi là chuyên viên trang điểm của công ty S, hôm nay đến đây trang điểm cho MC của các vị”
Cô lời ít mà ý nhiều nói mục đích mình đến đây với người ra đón mình, sau đó được đưa vào một phòng làm việc: "Xin chào, cô chờ một chút anh ấy sẽ đến ngay
Khoảng 10 phút sau...!
“A là chị, có duyên thật đấy, lại gặp nhau rồi” Chưa thấy người đầu đã nghe tiếng.
Thẩm Ngọc Lam quay lại, lúc nhìn thấy Sở Tịnh Khuynh thì rất ngạc nhiên, cô lấy tài liệu của giám đốc Cao đưa cho mình ra xem thì thấy trên đó có viết tên khách hàng.
Ba chữ Sở Tịnh Khuynh to đùng, lúc đó đi gấp quá nên cô chưa kịp xem tới.
Thẩm Ngọc Lam nhíu mày, Sở Tịnh Khuynh lúc học cấp ba trừ làm hội trưởng hội trưởng hội học sinh thì còn làm phát thanh viên của trường nữa.
Không ngờ bây giờ đã trở thành MC rồi, đúng là phong cách của anh ta.
Có điều, xưng hô "Chị" này cô cảm thấy thật không nhận nổi.
“Sao thế, chị có vẻ ngạc nhiên lắm?”
Thẩm Ngọc Lam bật cười: "Tốn sáu nghìn đồng mua được một chữ chị tôi thật không dám nhận nổi” Có thể là do Sở Tịnh Khuynh cho cô cảm giác thân thiết nên khi nói chuyện với anh ta cô không tự giác mà bộc lộ ra tính cách hoạt bát..