Trong nháy mắt đầu óc của Thẩm Ngọc Lam trở nên hỗn loạn.
Ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn Ninh Nhất Phàm, rõ ràng là rất yêu anh.
Vậy thì tại sao cô ta có thể chấp nhận được việc để người phụ nữ khác mang thai cốt nhục của người mình yêu?
Càng kì lạ hơn là, tại sao ban đầu chủ nhân nhà họ Ninh lại tới nhờ cô mang thai hộ?
Với điều kiện của nhà họ Ninh, làm gì có người phụ nữ nào không chủ động nhào tới, sẵn sàng mang thai con của Ninh Nhất Phàm, với lại tại sao họ phải dùng phương thức này? Còn chỉ đích danh tên của cô?
Mọi thứ giống như một lớp sương mù dày đặc, bao phủ tâm trí của cô, khiến cô không cách nào tỉnh táo lại nữa...!
"Dạ, có phải dì đang ở bên ngoài đúng không?" Một tiếng gọi mềm mại kéo tâm trí cô trở về ban đầu.
Thẩm Ngọc Lam nhìn kĩ lại thì phát hiện ra bản thân đã đứng ở cửa phòng ngủ của Ninh Thiên Vũ từ lúc nào không hay.
Cô lập tức đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của cậu nhóc đang nằm trên giường, con mắt ướt nhẹp đang nhìn về phía cô.
Thẩm Ngọc Lam chợt cảm thấy lòng mình ấm áp, cô tiến lên đưa hộp quà cho cậu nhóc: "Ừm, đây là quà của con."
"Tôi không cần!" Ninh Thiên Vũ không thèm liếc mắt nhìn hộp quà, chủ mỏ nói một tiếng rồi lại tiếp tục nằm xuống, "Dạ ngủ cùng tôi, tôi chưa ngủ thì dù không được phép rời khỏi đây!"
"Được, vậy con ngủ đi, dì ở lại đây với con." Thẩm Ngọc Lam để hộp quà lên tủ đầu giường, kéo chăn đắp cho Ninh Thiên Vũ rồi hỏi: "Con ngủ đi, trước khi ngủ có cần di đọc chuyện hay hát cho con nghe không?"
"Hừ, dì cho tôi là con nít sao? Tôi không cần!" Ngoài miệng Ninh Thiên Vũ từ chối rất thẳng thắn nhưng đáy lòng thì đang không ngừng mong chờ.
Có phải người mẹ nào cũng sẽ kể chuyện và hát cho con mình nghe trước khi chúng đi ngủ không?
"Con không phải một đứa trẻ thì là gì?"
"Tôi đã năm tuổi rồi, không phải con nít!"
Nhìn thấy Ninh Thiên Vũ trợn mắt nhìn mình, Thẩm Ngọc Lam cười, sau đó tắt đèn phòng ngủ đi: "Được, được, được, con không phải con nít, ngủ đi."
Ninh Thiên Vũ lại nhắm mắt, không quên căn dặn cô thêm một lần nữa: "Không được lén rời khỏi đây!"
"Dù không đi" Thẩm Ngọc Lam dịu dàng đáp lại, một bên dùng tay vỗ nhẹ lên ngực của cậu nhóc, một bên thì cất tiếng hát ru.
Khúc nhạc du dương vang lên trong bóng đêm, tràn đầy sự trìu mến của mẹ.
Ninh Thiên Vũ nhẹ nhàng nhếch khóe môi, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ...!
Nhìn thấy con trai ngoan ngoãn ngủ say, trong mắt Thẩm Ngọc Lam lại một lần nữa nổi lên một tầng hơi nước.
Cô hít mũi một cái, sau khi mẹ qua đời, thời gian trôi đi hơn một tháng, cuối cùng cô cũng có cảm giác bản thân mình sống như một người bình thường rồi.
Thật tốt.
Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với con trai mình, những cái khác đều không còn quan trọng nữa...!
Mà Thẩm Ngọc Lam ở trong phòng đang chuyên tâm nhìn Ninh Thiên Vũ, không để ý tới ở bên ngoài cửa, Ninh Nhất Phàm đang xuyên qua khe hở, nhìn cô bằng một vẻ mặt phức tạp...!
Hơn nửa tháng tiếp theo, thời gian trôi qua rất chậm rãi.
Ban đầu Ninh Thiên Vũ còn có cảm giác soi mói, ghét bỏ cô, cô cũng không hề tức giận, sau khi giằng co vài ngày, giờ đã không còn chút sức lực nào.
Thẩm Ngọc Lam tận hận hưởng từng giây phút ở bên cạnh Ninh Thiên Vũ, cô tìm hiểu về tính cách của cậu nhóc, cùng chia sẻ chuyện vui buồn với cậu.
Có thể cảm nhận được sự thật lòng của cô, Ninh Thiên Vũ bắt đầu sinh ra cảm giác càng ngày càng ỷ lại vào cô.
Mà đối với Ninh Nhất Phàm, tuy là mỗi ngày đều chạm mặt nhau, nhưng cô đã cố gắng hạn chế tối đa những tình huống như vậy, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tuyệt đối không đồng thời xuất hiện.
Sinh hoạt hằng ngày bình yên và hạnh phúc hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Buổi tối nọ.
"Ba ba, có phải ba ba nói muốn đưa con đến đảo Nhiếp Huyết đúng không?" Thẩm Ngọc Lam mới vừa đi đến cửa phòng Ninh Thiên Vũ đã nghe giọng cậu từ bên trong truyền tới.
Cậu bé này mới năm tuổi nhưng vì quá thông minh, lại giống ba nên rất lạnh lùng, cho nên ngoại trừ trước mặt cô và thím Lưu thì rất hiếm khi nào thấy cậu thể hiện cảm xúc phấn khích như vậy.
Ninh Nhất Phàm cúi người, vỗ vai con trai nói: "Đi ngủ sớm một chút, sáng mai chúng ta xuất phát"
"Vâng, ba ba!"
Sau đó Ninh Nhất Phàm đứng dậy đi ra ngoài, liền nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam đang đứng ở cửa, mặt không chút cảm xúc dặn dò: "Thu dọn đồ của thằng bé đi" Đi được hai bước, lại dừng bước, nói tiếp: "Cô cũng đi đi, để thuận tiện chăm sóc cho thằng bé"
"Hả?" Thẩm Ngọc Lam vui vẻ không thôi.
Cô không quan tâm chuyến đi này để làm gì, cũng không quan tâm đến mục đích của mình, cái cô quan tâm là, đây chính là chuyến du lịch đầu tiên cùng với con trai nên cô vô cùng hưng phấn.
Nhìn bóng lưng kia xa dần, Thẩm Ngọc Lam nhịn không được vui vẻ nhảy cẫng lên tại chỗ, tràn đầy sức sống.
Điều này đã khiến cho bóng dáng nhìn thì có vẻ không quan tâm gì đến cô kia bỗng cứng đời người.
Ninh Nhất Phàm nhìn chằm chằm bóng hình của Thẩm Ngọc Lam chạy thẳng vào phòng ngủ, mím môi: Đây là lần đầu tiên anh thấy được vẻ thoải mái như vậy của người phụ nữ này, cuối cùng cũng không còn cảm giác như một bà cụ non nữa, mà chính là dáng vẻ vui tươi nên có của một cô gái tuổi 23...!
Thẩm Ngọc Lam sau khi vào phòng ngủ, bắt đầu hưng phần thu dọn đồ đạc: "Thiên Vũ, con nói xem ở đó là bờ biển, vậy dì có cần mang đồ bơi của con theo không?"
"Có phải là nên mang theo cả kem chống nắng nữa đúng không?"
"Còn nữa, con có bị dị ứng với nước biển không?"
"Con có biết bơi không?"
"Con..."
"Ôi, dì này, dì nói xong chưa vậy, cũng không phải là dì ra ngoài du lịch, sao lại hưng phấn vậy chứ?" Ninh Thiên Vũ ngắt lời Thẩm Ngọc Lam vẫn đang lầm bầm lầu bầu kia, trực tiếp kéo chắn trùm qua đầu.
"Ninh Thiên Vũ, con đắp như vậy sẽ bị thiếu oxi đấy" Vừa nói cô vừa gạt chăn của cậu ra.
Thấy cậu nhóc cứ nhìn mình chằm chằm, cô véo mặt cậu một cái, nói: "Thằng nhóc thối này, ngày nào cũng tức giận, con cẩn thận sau này lớn lên mặt sẽ bị liệt, chỉ có một cảm xúc hệt như ba con đấy!"
Ngoài cửa, Ninh Nhất Phàm đang muốn căn dặn gì đó, nghe thấy những lời này mặt liền tối sầm lại, "Mặt liệt sao?"
Hai chữ lạnh lùng vang lên khiến tóc gáy của Thẩm Ngọc Lam trong nháy mắt dựng thẳng.
Quay đầu lại, cô liền đối mặt với hai con ngươi đen láy, sâu không thấy đáy của Ninh Nhất Phàm....