Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc cách đó không xa, Thẩm Ngọc Lam gật đầu với Ninh Thiên Vũ: “Bác Trường đã có tuổi rồi, con đừng dày vò ông ấy nữa, với cả đã muộn thế này, con đi ra ngoài cũng không an toàn, về nhà sớm một chút” Tuy ngoài miệng cô nói như vậy nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Ninh Thiên Vũ thì trái tim lại mềm nhũn.
Ninh Thiên Vũ không giải thích mà bổ nhào vào lồng ngực của cô: “Mẹ nhỏ, con nhớ mẹ, với cả còn lo cho mẹ nữa, nên con muốn qua đó thăm mẹ.” Nói xong không ngừng cọ cọ trên người cô.
Cậu làm nũng như vậy khiến Thẩm Ngọc Lam mềm nhũn, cô cũng vươn tay ôm cậu vào lòng.
“Ừm, mẹ nhỏ tìm được công việc rồi, thứ bảy tuần này mẹ nhỏ sẽ đi thăm con, được không nào?”
“Thật sao? Mẹ ngốc như vậy, mẹ còn biết làm nghề gì vậy?" Ninh Thiên Vũ từ trong lòng cô ló đầu ra, tuy là vẻ mặt có chút ghét bỏ, nhưng trong mắt lại có ý cười.
“Ninh Thiên Vũ, con nói mẹ ngốc, thứ bảy mẹ sẽ không đến thăm con nữa” Cô bị con trai của chính mình nói là ngốc, Thẩm Ngọc Lam cũng cạn lời luôn rồi.
Vừa nói chuyện, Thẩm Ngọc Lam vừa kéo Ninh Thiên Vũ đến chỗ xe đang dừng.
Ngoài ý muốn chính là người ngồi ghế lái vậy mà lại là Ninh Nhất Phàm.
Nghĩ đến chuyện đã phát sinh khi trước, mặt cô đỏ bừng, sau đó lại trừng mắt liếc anh một cái, hôm đó điệu bộ không biết xấu hổ của anh cô đã nhìn thấu hết rồi.
Cửa xe hạ xuống, Ninh Nhất Phàm chỉ chỉ Ninh Thiên Vũ ra ghế sau, ý bảo cậu lên xe.
Lúc nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam sắc mặt không chút thay đổi.
Anh vốn chuẩn bị chào hỏi Thẩm Ngọc Lam một cầu, nhưng lại đến miệng rồi tự nhiên lại nuốt xuống, người đàn ông này đúng thật là...!
“Ba ơi, mẹ nhỏ tìm được công việc rồi, mẹ còn nói với con mẹ tuyệt đối không phải là kiểu phụ nữ vô dụng” Ninh Thiên Vũ một bên trèo lên xe, một bên nói với Ninh Nhất Phàm, trên mặt kiêu ngạo không thôi.
Thẩm Ngọc Lam trợn mắt trắng, đứa con trai này của cô, trợn mắt nói dối, rốt cuộc là giống ai vậy?
Rõ ràng, mới mấy phút trước, còn mới chê cô ngốc, ngốc đó...!
Nhưng trong lòng cô vẫn vô cùng ấm áp.
Có một người như vậy, chính là, đối với người mà cậu yêu quý, chỉ cậu mới có thể mắng, chỉ cậu mới có thể chê bai, nhưng không cho phép người khác nói cô không tốt.
Xe khởi động, cô lùi lại phía sau vài bước, vẫy vẫy tay với Ninh Thiên Vũ.
“Mẹ nhỏ, mẹ có thể cùng con đi ăn chút đồ ngon được không? Con đói lắm, mẹ đi rồi con ăn không nổi”.
Ninh Thiên Vũ nói xong, Ninh Nhất Phàm xoay người lại liếc cậu, mí mắt giật giật, trước khi đến đây, đứa chén sạch một nửa cái bánh ngọt là thằng nhóc thối nào?
Nhưng anh nhìn lên đằng trước, không nói gì cả.
Thẩm Ngọc Lam liếc nhìn Ninh Nhất Phàm ngồi ở phía trước, thấy anh không có động thái gì.
“Thiên Vũ, hay là con với ba đi ăn với nhau đi, mẹ nhỏ ngày mai còn phải đi làm nữa!”
Thẩm Ngọc Lam lập tức đỏ mặt, nghi ngờ đứa trẻ này có phải là cố ý không đây? Không phải là đã giải thích rất nhiều lần rồi sao? Tại sao lại nhắc đến vào lúc như thế này, lại còn trước mặt Ninh Nhất Phàm?
Nhất thời, không gian trong xe vốn đã áp lực, bây giờ lại ngượng ngùng thêm.
Thẩm Ngọc Lam cắn môi, không biết đáp lại Ninh Thiên Vũ như thế nào.
“Ăn cùng Thiên Vũ ăn xong, tôi đưa cô Thẩm về” Ninh Nhất Phàm vẫn luôn không nói gì, bây giờ đột nhiên lại lên tiếng..