Chương 231
Cho nên lúc này, có thể là rượu bắt đầu ngấm vào nên đầu có chút choáng váng, bước chân cũng hơi lảo đảo.
Thấy thế, Mặc Trạch Đình giơ cánh tay ra ôm lấy vai, chỉ là đỡ một cách lịch sự, không hề có động tác quá đáng nào.
Hai người đang định đi thì đúng lúc đối mặt với Ninh Nhất Phàm, Liễu Tự nhìn thấy hành động của hai người, anh ta nhìn người đàn ông đối diện theo bản năng. Trong lòng có chút căm hận người phụ nữ này, mấy năm nay Ninh Nhất Phàm trải qua những ngày như thế nào anh ta là người biết rõ nhất.
Anh thật sự có tình cảm với người phụ nữ này, vậy nên anh không động vào người phụ nữ nào khác, cũng không cho bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội chạm vào anh, nhưng cô thì sao?
Ninh Nhất Phàm không tin năm đó cô không hề có chút tình cảm nào với anh, anh cũng không tin, nhưng bây giờ trong lòng anh cũng không dám chắc chắn như vậy nữa.
Ninh Nhất Phàm nhìn bóng dáng đó đang tiến gần về phía mình, cau mày, ngực phập phồng, bởi vì kẹp tàn thuốc ở giữa ngón tay quá lâu không quet tro nên đã rơi xuống mu bàn tay của anh, nhưng anh vẫn không cảm nhận được.
Cả hai rẽ phải, đi ngang qua chỗ ngồi dành cho hai người rồi đi về phía lối ra.
“Ngọc Lam”
Một tiếng gọi Ngọc Lam, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để Diệp Lâm nghe được. Đầu tiên cô khẽ giật mình, sau đó đầu óc cô trống rỗng, thậm chí cô còn nghe được tiếng mình thở hổn hển.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhắm mắt lại rồi lại mở ra, cô nhìn Mặc Trạch Đình nói: “Có thể đi qua đó chào hỏi với tôi không?”
Mặc Trạch Đình thay đổi vẻ cà lơ phất phơ, sắc mặt nghiêm chỉnh lên rất nhiều, đỡ cô quay người lại đi rồi về phía hai người đang đứng thừ người ra kia.
“Anh họ?” Thật không ngờ, Mặc Trạch Đình quen biết Ninh Nhất Phàm, anh ta gọi anh là anh họ, nghĩ lại thì chắc là gọi theo Sở Tịnh Khuynh.
“Sao em lại ở đây?” Giọng nói của Ninh Nhất Phàm nghe có chút kỳ lạ, Mặc Trạch Định đứng bên người cô, người khác nhìn vào đều có thể thấy được hai người họ đang hẹn hò.
*À, việc này, em… em mới ăn cơm với bạn xong” Mặc Trạch Đình nói xong lại quay đầu nhìn Diệp Lâm: “Cô mới nói qua đây chào hỏi, cô quen biết bọn họ sao?”
“Cô Diệp, không ngờ gặp được cô ở đây” Mặc Trạch Đình vừa nói xong, Ninh Nhất Phàm đã lên tiếng.
“Thì ra cô cũng quen anh họ à?”
“Không quen, anh ta là anh họ của Tịnh Khuynh” Nói bóng gió là cô quen biết với Sở Tịnh Khuynh, anh là anh họ của anh ta, cô chỉ nhân tiện chào hỏi thôi.
Mặc Trạch Đình híp mắt: “À, thì ra cô cũng giống tôi”
Diệp Lâm mở to miệng, nhưng cuối cùng cũng không giải thích gì thêm.
Chỉ “Sao có thể? Tôi từng ngủ với cô đấy, còn em từng ngủ với cô ấy chưa?” Giọng nói trâm thấp mang theo vài phần trêu chọc của Ninh Nhất Phàm chậm rãi vang lên.
Chỉ hai ba câu nói đã khiến không khí lập tức yên lặng, Diệp Lâm cần răng trừng Ninh Nhất Phàm.
Ninh Nhất Phàm thấy cô trừng mình thì cặp mắt trở nên sâu thẳm, con người u ám ấy nhìn chäm chằm Diệp Lâm, môi anh khẽ động: “Sao vậy? Cô không dám nói với em ấy, chúng ta từng ngủ với nhau sao?”