Chương 216
“Chồng à, anh đẹp trai quá!” Hai tay Amy che miệng, cô ấy khen ngợi Sở Tịnh Khuynh một cách lộ liễu.
Sở Tịnh Khuynh tiến lên rồi hôn lên trán của Amy: “Cảm ơn em đã khen”
Bốn năm nay, Amy đã làm Sở Tịnh Khuynh cảm động hết lần này đến lần khác bởi những hành động của cô ấy. Lần cuối cùng là khi hai người đang đi du lịch, Amy vì cứu anh ta mà ngã từ trên ngựa xuống rồi hôn mê bất tỉnh.
Cuối cùng Sở Tịnh Khuynh mới nhìn rõ được hoá ra không biết từ khi nào anh ta đã có cảm tình với người con gái này, cho dù chỉ mới thoáng qua và vẫn còn chưa sâu đậm.
“Tịnh Khuynh, đây là hoa hồng của quý này, anh qua đây, vừa hay tôi đưa cho anh luôn khỏi phải chuyển khoản” Diệp Lâm lấy từ trong túi ra một cái thẻ đưa cho Tịnh Khuynh.
*Có cần phải như vậy không? Tôi cũng không thiếu tiền gì. Tôi đến chỉ để nói cho cô biết là anh họ của tôi Ninh Nhất Phàm đã đến rồi. Ba năm qua, cô không có dự định gì sao?”
Diệp Lâm sững sờ một lúc, dự định sao? Cô cầm lấy tấm thẻ nhét vào tay anh ta: “Anh cầm lấy đi, trong đó tôi có để nhiều một chút, cũng coi như là quà cho đám cưới của hai người.”
Sau đó cả căn phòng bỗng rơi vào trầm mặc. Sở Tịnh Khuynh thấy cô không nói gì thì ngồi xuống trước mặt: “Cô Diệp, ban đầu khi cô rời khỏi anh ấy là vì muốn để cho Cao Nhã Uyên hạnh phúc, nhưng mấy năm qua tôi thấy cô ta không hề hạnh phúc. Mà cô cũng thật sự không quan tâm đến anh họ tôi và Ninh Thiên Vũ sao?” Anh ta nói ra từng câu từng chữ và nhìn lên mặt Diệp Lâm.
Cả người Diệp Lâm run lên, quan tâm hả? Cô cũng rất muốn chứ!
Cô ngẩng đầu nhìn Sở Tịnh Khuynh, làn môi mỏng khế mấp máy: “Cậu nói xem tôi quan tâm như thế nào?”
Cô thật sự rất muốn kéo Ninh Nhất Phàm và Ninh Thiên Vũ trở về bên cạnh mình, nhưng còn Cao Nhã Uyên thì sao? Bọn họ một nhà bốn người đoàn viên, còn cô ta thì sao? Cô ta không thể sinh con mà, vậy tương lai cô ta phải tự giải quyết thế nào đây?
“Nhưng cô cứ như thế, phải thế nào thì mọi người mới không khổ sở đây?
Diệp Lâm mím môi, cô cúi đầu vặn những ngón tay mảnh khảnh, một lúc lâu sau cô cũng không nói nên lời.
Cô biết rắng nếu mình không nghĩ thông thì cũng không có ai giúp được. Mấy năm nay, anh ta đã thử rất nhiều lần nên Sở Tịnh Khuynh cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Mặt của Amy rất xinh đẹp nên trang điểm cũng không tốn chút sức lực nào. Sau khi trang điểm xong thì Diệp Lâm đã đi ra ngoài vườn hoa và tìm một góc yên tĩnh nào đó rồi chờ đến lúc đám cưới bắt đầu.
“Cô Diệp..” Đột nhiên cô nghe thấy có người đang gọi mình.
Quay đầu lại nhìn về nơi phát ra âm thanh thì hoá ra là người phụ nữ trang điểm lúc sáng. Cô hơi kinh ngạc rồi vội đứng dậy: “Chào bà, bà đến tham dự đám cưới sao?” Cô nhìn vào đồng hồ, vẫn còn hai tiếng nữa mới tới giờ cử hành hôn lễ, hơn nữa khách khứa vẫn chưa.
đến hội trường mà. Ngoài mấy đàn em của ông Ngải thì những người đã đến đều là người thân thiết, người thân thiết sao? Lẽ nào…
“Tôi là mợ của chú rể” Người phụ nữ đó đến trước mặt cô rồi chỉ tay vào cái ghế dựa trước mặt, ý bà ta muốn nói là cô ngồi xuống đi.
Mợ? Trong lòng Diệp Lâm đang sắp xếp lại mối quan hệ này. Mợ vậy thì là chị dâu của mẹ Sở Tịnh Khuynh sao?
Vì cô có nghe Sở Tịnh Khuynh nói, anh ta chỉ có một người cậu là ba của Ninh Nhất Phàm, vậy người này chính là… nghĩ đến đây, cô vừa ngồi xuống thì đã lập tức đứng lên. Người phụ nữ trước mặt là mẹ ruột của Ninh Nhất Phàm, là bà nội của Ninh Thiên Vũ, cô vội nắm chặt chiếc túi trong tay mình.