Chương 192
Diệp Lâm nhìn bóng dáng kia, trong lòng đau xót, thật vất mở mới ngừng được nước mắt lại chảy xuống dưới. Mấy năm nay, cô không ngừng nghĩ phải quên anh ta đi nhưng giờ phút này, chỉ nhìn mất mặt của anh ta liền như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hai chân cô như nhữn ra, tâm loạn như ma.
Bước chân dường như không nhấc lên được.
Cô bước được một bước lại quay đầu lại tham luyến bóng dáng kia.
“Nhất Phàm, em đi rồi..” Cô mặc niệm trong lòng.
Cửa mở ra, Liễu Tự dựa vào tường, nhìn thấy cô đi ra liền lập tức đứng thẳng lên.
Diệp Lâm thu lại sự không nố trong mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh ta cười: “Liễu Tự, cám ơn anh đã giúp” Liễu Tự sững sờ một lát, gọi là gì vậy, quay đầu lại nhìn thấy nhan sắc mị hoặc, may mãn là trong lòng anh ta chỉ có Ninh Vân Triết, không chứa được người khác nữa, nếu không thì giờ phút này đã động tâm rồi.
Thấy cô đi xuống lầu, Liễu Tự đi vào phòng: “Thế nào rồi? Có phải hay không?”
Ninh Nhất Phàm đứng ở cửa sổ, giờ phút này nhìn Diệp Lâm đi xuống dưới lầu, ngọn đèn màu sắc ấm áp, bước chân cô đi rất nhanh…
Ngay sau đó, Ninh Nhất Phàm nhịn không được hừ lạnh một tiếng, có thể anh ta thực sự tẩu hỏa nhập ma rồi, nếu không vì sao giờ khắc này anh ta nhìn tư thế và bóng dáng đi đường của người phụ nữ kia lại giống Ngọc Lam đến vậy? Hơn nữa, cô cũng biết trang điểm.
Nhưng anh ta biết rằng không có khả năng đó, anh ta tận mắt nhìn cô hỏa táng.
Còn có, cô ghét nhất là ăn sầu riêng, cô chỉ cần ngửi thầy là đã muốn ói, điểm này bọn họ đã khác nhau.
“Đi điều tra xem cô ta có nói dối hay không” Cuối cùng, anh ta cũng không trả lời câu hỏi của Liệu Tự mà phân phó anh ta.
“Được, tôi lập tức tìm người tra”
Đứng ở cửa, đột nhiên Diệp Lâm trợn tròn mắt, sao cô lại quên là chỗ này không có taxi chứ? Nhìn nhìn thời gian, bây giờ mà kêu xe công ty tới lại mất mấy tiếng đồng hồ nữa Điện thoại vang lên, nhận cuộc gọi.
“Diệp tiểu thư, trạng thái tỉnh thần của Minh Tuyền thật sự rất kém, tôi thấy ý thức của con bé hơi mơ hồ rồi, cô mau chóng trở về, mau lên..”
“A, được, được, tôi lập tức trở về, trước tiên cô dùng chút nước ấm lau người cho con bé đi, tôi lập tức…” Cúp điện thoại, nhìn trước nhìn sau, xe qua lại đề là xe riêng, cô ngoäc nửa ngày cũng không có một người dừng lại, mắt thấy sắp qua mười phút, nghĩ tới Diệp Minh Tuyền, cô gấp tới mức không còn biện pháp nào.
Cũng hận những năm nay sao không học lái xe.
Đột nhiên, cô nghĩ tới cái gì đó, cắn răng cởi bỏ quần áo lao động trên người ra, lộ ra chiếc địu màu đen bên trong, lột dây buộc tóc ra, gỡ kính râm xuống, vuốt tóc ra phía sau lộ ra dung mạo tuyệt sắc.
Tiếp theo, cô đứng ở ven đường bắt đầu đón xe.
Quả nhiên vô cùng hiệu quả, cô vừa duỗi tay ra thì chiếc xe đầu tiên đã dừng lại: “Hi, người đẹp, cô muốn đi đâu?” Người lái xe là một người đàn ông da đen cao to, đại khái thấy cô là người Trung Quốc liền dùng một chút tiếng Trung sứt sẹo đế tiếp đón cô.
Giờ khắc này, Diệp Lâm liền lùi bước, người này trên người toàn hình xăm, thoạt nhìn không phải là người tốt, nếu cô lên xe thì trong chốc lát không cứu được con gái mà còn hại chính mình.
Nghĩ vậy, cô lại mặc quần áo lao động vào, cột tóc và đeo kính râm lên, cúi người nói: “Tôi bị suyễn, tôi muốn đến bệnh viện, anh..” Cô giả vờ thở hổn hển.
Cô còn chưa kịp nói câu kế tiếp thì chiếc xe vừa rồi còn dừng trước mặt đã rồ ga đi mất.