Chương 156
Vẻ mặt bình thản của Ninh Nhất Phàm lập tức trở nên u ám, anh “ừm” một tiếng bé đến nỗi không thể nghe thấy.
Anh lôi Ninh Thiên Vũ từ trên giường dậy.
Rồi kéo cậu bé ra ngoài.
“Thiên Vũ vẫn chưa ăn tối, anh quay về bảo bảo mẫu nấu mì hoặc sủi cảo cho nó nhé, đợi nó ăn xong, chơi một lúc thì ngủ tiếp” Thẩm Ngọc Lam đuổi theo, đứng phía sau anh dặn dò.
Ninh Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt quan tâm trong đôi mắt của Thẩm Ngọc Lam thì trong lòng như quặn lại, cuối cùng cậu bé quay người, ôm lấy đùi của Thẩm Ngọc Lam: “Mẹ nhỏ, có phải con sắp tìm mẹ con nên trong lòng mẹ rất buồn đúng không?”
Thẩm ngọc Lam sững sờ, ngồi xốm trên mặt đất rồi ôm Ninh Thiên Vũ vào lòng: “Không đâu, trong mắt mẹ cho dù con có là con của ai thì mẹ sẽ luôn yêu con, thương con”
Thẩm Ngọc Lam không ngờ một đứa trẻ nhỏ như vậy mà suy nghĩ đã tinh tế như vậy, cô cảm thấy rất cảm động nhưng lại thấy hổ thẹn nhiều hơn.
Cô nên nói với Ninh Thiên Vũ về thân phận thật sự của mình.
Nhưng di ngôn trước khi lâm chung của mẹ lại khiến lòng cô thắt lại, cô không dám vi phạm khi chưa biết rõ nguyên nhân.
“Mẹ à, con quyết định rồi, con không tìm người đó nữa, sau này con sẽ coi mẹ là mẹ ruột của con, có được không ạ?” Cậu bé dụi người vào trong lòng Thẩm Ngọc Lam một lúc rồi mới nói, ba cậu bé nói đúng, tại sao cậu bé phải đi tìm người phụ nữ khi sinh ra cậu bé đã không cần cậu bé nữa?
Thẩm Ngọc Lam đẩy cậu bé ra, hơi ngạc nhiên trước sự quả quyết của cậu bé, chuyện lớn như vậy nhưng cậu bé lại lập tức đưa qua quyết định, cô suy nghĩ một lúc rồi hôn lên trán cậu bé: “Thiên Vũ, con khiến cho mẹ rất cảm động”
“Vậy tôi nay con ngủ ở chỗ mẹ nhé, được không ạ? Mẹ nhỏ, tâm trạng con không tốt, mẹ đồng ý cho con ngủ một đêm có được không?” Cậu bé ngước mặt lên với vẻ van xin.
Dáng vẻ cậu như vậy khiến Thẩm Ngọc Lam không thể nào từ chối được mà chỉ quay đầu, chu đôi môi đỏ mọng và nhìn Ninh Nhất Phàm với vẻ khẩn cầu.
“Làm sao bây giờ?”
Ninh Nhất Phàm liếc ánh mắt nhìn gương mặt cô, đôi mắt phượng hẹp dài nhanh chóng trở nên sâu thăm thẳm, anh nhếch khóe miệng lên: “Tôi cũng ở lại”
Nói rồi anh gần như nhấc Ninh Thiên Vũ đi vào trong phòng trước.
Sau khi sắp xếp cho Ninh Thiên Vũ xong, Thẩm Ngọc Lam luôn ở bên cạnh ngủ cùng cậu bé, cô nhìn thời gian, đã hơn mười giờ đêm rồi, toàn thân cô rất mệt, đầu cũng hơi nặng nề, cô thuận tay tháo búi tóc buộc đuôi ngựa dài ra Mái tóc được duỗi thẳng ra rơi lả tả xuống đôi vai, cô không kìm được mà ngáp một cái.
“Mệt rồi thì mai đi ngủ đi” Một giọng nói truyền đến từ trong căn phòng.
Thẩm Ngọc Lam cứng đờ người, đúng rồi, suýt chút nữa thì cô quên mất Ninh Nhất Phàm.
Cô đứng trước cửa phòng, nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đang nằm nửa người trên giường, anh đã thay bộ đồ ngủ, đã gội đầu rồi nhưng mới khô được một nửa, anh nheo mắt lại, nhìn thì giống như đang ngủ rồi.
Cô đứng bên cạnh giường, nói với vẻ áy náy: “Hay là anh ngủ ở phòng khác nhé? Đây là phòng của tôi.”
Ninh Nhất Phàm mở mắt, liếc nhìn về phía Thẩm Ngọc Lam, ánh mắt anh liếc nhìn mái tóc dài trên vai cô, khóe môi hơi nhếch lên, trên gương mặt tuấn tú toát lên vẻ thản nhiên: “Tôi không mang thuốc.”
Cho nên tối nay phải ngủ với cô? Thẩm Ngọc Lam thật sự cảm thấy da mặt của người đàn ông này đã dày lắm rồi, tại sao một chuyện rõ ràng vô liêm sỉ như vậy mà tại sao đến chỗ anh lại trở thành chuyện đương nhiên vậy.
Thẩm Ngọc Lam thở hắt ra một cách nặng nề, nở nụ cười cứng ngắc rồi nói: “Ninh Nhất Phàm, anh đúng là không có giới hạn.”
“Vậy sao?” Ninh Nhất Phàm đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Thẩm Ngọc Lam rồi chống hai tay, nhốt cô vào giữa lồng ngực anh và “Không giới hạn? Thẩm Ngọc Lam, em có muốn tôi dạy em thế nào mới gọi là không giới hạn không?”
Không biết anh cố ý hay vô ý, khi anh vừa dứt lời, thắt lưng buộc quanh eo đột nhiên tuột ra và rơi xuống đất, cổ áo hình chữ V đột nhiên tuột xuống bụng, cả cơ thể hoàn mỹ cường tráng lập tức hiện lên trước mặt Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam hít một hơi thật sâu, cảm thấy tai mình đỏ bừng lên, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.
Cô cắn môi dưới, cố gắng dời ánh mắt của mình ra nơi khác.
Ninh Nhất Phàm đã nhìn thấy vẻ mặt của cô, đôi mắt càng sâu hơn.
Anh tựa đầu lên cổ cô, giọng nói đầy từ tính rót vào trong tay cô: “Ngọc Lam, có muốn không?”
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Thẩm Ngọc Lam lại gật đầu, sau đó cô chợt nhận ra nên lại nhanh chóng lắc đầu, giả bộ ngu ngốc: “Anh, anh nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu.”
Ninh Nhất Phàm cúi đầu nhìn cô, sau đó cúi người hôn lên cô.
‘Thẩm Ngọc Lam nằm thành hình nằm đấm, muốn đẩy anh ra nhưng lại chạm vào bờ ngực lộ ra bên ngoài của anh.
Cô hít một hơi thật sâu, gương mặt càng nóng bừng lên.