Chương 149
Bước tới, anh không nhịn được mà kéo cô vào lòng: “Không sao rồi”
Cơ thể Thẩm Ngọc Lam rất lạnh, nhưng khoảnh khắc chạm vào cơ thể anh, cô lại cảm thấy ấm áp.
“Anh đưa tôi đến bệnh viện?”
Ninh Nhất Phàm gật đầu.
“Sao anh biết có chuyện xảy ra với tôi?” Cô đẩy Ninh Nhất Phàm ra, nghỉ ngờ hỏi.
Ninh Nhất Phàm nhíu mày, ánh mắt vốn dĩ dịu dàng trong nháy mắt có chút lạnh lùng, anh lấy điện thoại, mở tin nhắn ra, chỉ vào đó nói: “Không phải em gửi cho tôi sao?”
‘Thẩm Ngọc Lam ngạc nhiên, cản môi lắc đầu.
Cô nhớ ra mình muốn gọi cảnh sát, sau đó giao diện gọi điện bị kẹt, chẳng lẽ lúc đó đã bấm nhầm nút tin nhản thoại?
“Có vẻ như tôi lại tự đa tình rồi. Tôi tưởng rằng cô Thẩm đang trong lúc nguy hiểm vẫn nhớ đến Ninh Nhất Phàm tôi chứ” Anh lại gọi cô là cô Thẩm.
Thẩm Ngọc Lam ôm trán không biết nên cười hay nên khóc.
Thấy anh có vẻ thật sự tức giận nên kéo tay áo anh: “Tôi không có ý đó. Lúc đó, tôi theo phản xạ chỉ nghĩ đến việc gọi cảnh sát. Tin nhắn bị kẹt. Sau đó, tôi cũng không biết sao lại gửi tin nhắn đi.” Nói xong, khóe miệng giật giật, nhanh chóng bổ sung: “Đừng tức giận, nếu không phải có anh, tôi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì?” Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, trong lòng cũng bắt đầu trở nên sợ hãi.
Ninh Nhất Phàm nhìn cô chẩm chằm, thấp giọng thở dài: “Tôi không tức giận, tôi sợ, Ngọc Lam, khi nhìn thấy em trên người đầy máu, lần đầu tiên trong đời tôi biết cảm giác sợ hãi là như thế nào.”
Anh ôm chặt cô vào lòng và nói nhỏ vào tai cô: “Tôi sợ mất em.”
Nỗi sợ hãi trước đây vì sự có mặt của anh nên đã được giải tỏa rất nhiều, Thẩm Ngọc Lam ôm lấy anh: “Tôi xin lỗi, đã làm anh lo lắng”
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô ngẩng đầu lên hỏi: “À, anh ta có sao không?” Lúc đó cô ra tay rất tàn nhắn.
“Chấn thương sọ não, đối phương có thể kiện em tội cố ý giết người.”
“Cố ý giết người? Rõ ràng là anh ta có lỗi với tôi, cho nên tôi mới phòng vệ chính đáng’ Giọng nói của cô đột nhiên cao lên, lồng ngực vì tức giận mà phập phồng lên xuống kịch liệt Ánh mắt Ninh Nhất Phàm vừa hay rơi vào vị trí này, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng ngón tay nâng trán Thẩm Ngọc Lam lên, cúi người hôn cô.
“Ưm…” Thẩm Ngọc Lam mở to mắt, cô gần như muốn khóc, người ta sắp bị buộc tội giết người mà người đàn ông này vẫn đang tán tỉnh cô.
Vừa nghĩ tay chân vừa loay hoay.
Ninh Nhất Phàm ôm eo cô mãi không buông cho đến khi anh hôn đủ rồi mới buông cô ra, hai tay ôm sau đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này tôi sẽ giải quyết.”
‘Thẩm Ngọc Lam mím môi, bàn tay đang sửa lại mái tóc của cô đông cứng lại giữa không trung, nhìn Ninh Nhất Phàm, chỉ với một câu nói đơn giản của anh đã khiến cô cởi bỏ hết lớp ngụy trang.
Cô cúi đầu xuống, nước mắt một giọt thêm một giọt thi nhau rơi xuống.
“Anh không cần đối xử với em tốt như vậy đâu Ninh Nhất Phàm.”
Trong giọng của cô pha lẫn sự nghẹn ngào.
Tay Ninh Nhất Phàm run lên, đúng lúc một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay, một loại cảm giác đau lòng chạy thẳng lên đến não của anh.
Anh sờ mặt của cô, cố họng nghẹn lại, ánh mắt thay đổi, đau lòng nói: “Em có biết em đang nói gì không, Thẩm Ngọc Lam?”
Thẩm Ngọc Lam thở nhẹ ra một hơi, vành mắt đỏ hoe, trả lời anh: “Em sợ đến một ngày nào đó, anh không còn quan tâm đến em nữa, em sẽ sống không nổi…”
Ninh Nhất Phàm đỡ cô, bàn tay lớn của anh xoa nhẹ đầu của cô, môi nhẹ nhếch lên. Anh bưng một ly trà cho cô, ra hiệu cho cô uống nước trước, rồi mới nói: “Em không cần lo lắng, nếu ngày đó xảy ra thì đó là ngày anh chết đi.”