Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 146




Chương 146

“Không có ở trong công ty sao?” Ninh Nhất Phàm hừ lạnh, rồi nhấc chân lên lại đá ngã người đàn ông kia trên mặt đất, anh tiến đến ngồi xổm xuống người anh ta rồi dùng sức bóp lấy cổ người đàn ông kia: “Nói cho tôi biết ông ta đang ở tầng nào? Nếu không nói, tôi sẽ cho cả nhà cậu chôn sống cùng nhau.” Ninh Nhất Phàm nói với vẻ mặt rất độc ác.

Nghe giọng điệu của anh giống như anh không có nói đùa.

Sắc mặt người đàn ông kia bắt đầu biến thành màu tím nhưng cậu ta cũng không trả lời lại, vì nếu trả lời thì cậu ta sợ mình cũng sẽ chết.

Ninh Nhất Phàm cần răng tăng thêm vài phần sức trên tay, ánh mắt của anh ửng đỏ lên để và để lộ ra sát khí, chúng khiến người đàn ông đang nằm trên mặt đất kia ý thức được cái chết của mình đã sắp đến rất gần.

Lúc này, tai nghe bluetooth trong tai anh truyền đến giọng nói, chỉ nghe Ninh Nhất Phàm “Ừ” một tiếng, đồng thời người đàn ông kia chỉ cảm thấy một trận gió lớn thổi qua người mình, đến khi cậu ta ngẩng đầu lên đã không nhìn thấy bóng của Ninh Nhất Phàm đâu nữa rồi.

Thẩm Ngọc Lam lúc này đã tỉnh lại nhưng ý thức hơi mờ mịt, cô nghe thấy tiếng ai đó đập cửa, sau đó là tiếng phá cửa, tiếp đó cô cảm thấy có người bước vào, kéo người đàn ông ra khỏi cô rồi bế cô lên, giọng nói kích động gọi cô: “Ngọc Lam…”

Là ảo giác sao? Cô cảm thấy âm thanh này giống như Ninh Nhất Phàm, cô muốn ôm anh mà khóc, cô muốn nói với anh rằng vừa rồi cô rất sợ, nhưng cô không thể làm gì được…

Khi hồi phục tinh thần, cô đã đến bệnh viện, cảm thấy có nhiều bác sĩ thay phiên nhau kiểm tra cơ thể cô, nói rất nhiều lời trước khi rời đi.

Đại ý là nói cô không có thương tích gì.

Đúng thế, cô hoàn toàn không sao, chỉ là cô vừa giết chết người đàn ông kia.

Cô đã giết người?

Sự thừa nhận này khiến tâm trí cô không thể nghĩ đến những thứ khác trong một khoảng thời gian dài.

Người đó đã chết rồi, vậy có phải cô phải đền tội bằng mạng sống của mình, còn Ninh Thiên Vũ phải làm sao đây?

Đây là ý nghĩ duy nhất cố thủ trong đầu cô vào lúc này.

“Ngọc Lam…” Là giọng nói của Ninh Nhất Phàm, Thẩm Ngọc Lam cảm thấy giọng nói này là giọng nói dịu dàng nhất kể từ khi quen anh.

Cô muốn ngẩng đầu lên cười với anh, nhưng tâm trí cô dường như: không nghe lời, cô không thể động đậy.

“Ngọc Lam, em nhìn tôi này, Thấm Ngọc Lam, tôi là Ninh Nhất Phàm” Cô cảm thấy có hai bàn tay đang nắm lấy vai mình lắc lắc.

Nhìn vào đôi mắt đó, sự lạnh lùng trong mắt Ninh Nhất Phàm khiến người ta sợ hãi không dám nhìn trực tiếp.

Ngồi ở mép giường, anh kéo Thẩm Ngọc Lam vào lòng, dùng bàn tay to mảnh khảnh vuốt ve lưng cô: “Ngọc Lam, tên cầm thú đó vẫn chưa chết, nhưng tôi sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.”

Người đàn ông đó chưa chết? Cô không giết người?

Cơ thể cứng nhắc rõ ràng thả lỏng đi nhiều.

Ninh Nhất Phàm hai tay ôm chặt lấy thân thể của cô.

“Tôi ở đây, em đừng sợ” Ninh Nhất Phàm trước giờ chưa từng dỗ dành ai, kể cả Ninh Thiên Vũ, cho nên lúc này tay chân anh thật sự có chút lúng túng.

Sau khi thần kinh của Thẩm Ngọc Lam trong chốc lát thả lỏng, cô liền ngất đi.

“Ngọc Lam… Ngọc Lam, bác sĩ.