Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 139




Chương 139:

Bởi vì người trong trại tạm giam Ninh Nhất Phàm đều đã đánh tiếng với họ rồi, vì vậy lúc nhìn thấy cô ta đến, thái độ đều cực kỳ tốt.

“Cô Cao, ông Cao người đã ở bên trong đợi rồi” Vừa đến, đã có.

người đi ra đón tiếp rồi.

Đây là ngày thứ năm bà Cao bị bắt vào trong này, từ ngày thứ hai cô ta đã đến đây để thăm bà ta, nhưng bà ta lại chưa một lần nào đồng ý gặp cô ta.

Trong lòng cô ta hiểu rõ, vì sao bà ấy lại làm như vậy.

“Anh có thể nói với bà ấy, nói ba tôi muốn gặp bà ấy”

Người giám ngục nhìn cô ta một cái, thở dài nặng nề, người làm mẹ này cũng quá ác độc đi, đẩy con trai của mình xuống vách núi, con gái lại đến thăm bà ta, vậy mà cũng không gặp.

“Được, ông Cao, cô Cao, hai người đợi một chút”

Vào lúc cô ta cho rằng mẹ nhất định sẽ không gặp hai người bọn họ, thì thấy bà Cao mặc đồng phục tù nhân, từ bên trong đi ra.

Mấy ngày không gặp, bà ấy rõ ràng đã tiều tụy hốc hác đi rất nhiều, thờ ơ liếc nhìn Cao Nhã Uyên, cô ta vẫn như vậy mặt vô cảm, khi ánh mắt rơi trên người bà Cao, trong đó có thêm vài phần dịu dàng.

“Tiểu Ngư…” Ông Cao gọi một tiếng nhũ danh của bà Cao.

“Sao ông lại đến đây?” Sắc mặt bà Cao cứng ngắc, lời vừa nói ra, mang theo chút nghẹn ngào, vành mắt cũng trong giây lát mà đỏ lên.

“Em nói cho anh biết đi, Tiểu Ngư, tối hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Từ trước đến nay em còn nuông chiều Cao Sơn hơn cả anh nữa, tại sao lại..” Ông Cao mới nói được một nửa, thì đã không nói tiếp được nữa rồi, đôi tay đặt trên bàn, dân dần nắm chặt lại.

Ánh mắt của bà Cao lạnh lùng, tầm mắt rơi trên người Cao Nhã Uyên, thấp giọng nói: “Nhã Uyên, con nói cho ba con biết, tối hôm đó, rốt cuộc đã có chuyện gì đi”

Cao Nhã Uyên trong lòng hốt hoảng, đôi tay đặt bên người, không.

khống chế được mà nằm chặt lại, cô ta ngước mắt lên nhìn bà Cao, rồi lại nhìn ba ở bên cạnh, cô ta có chút không hiểu rõ ý của mẹ mình, nuốt nước bọt, lặng lẽ hít một hơi, đứng dậy, mở miệng nói: “Tại… tại vì anh ấy, anh ấy và mẹ cãi nhau, rồi… rồi anh ấy chạy ra ngoài… rồi, rồi đó mẹ cũng chạy theo, sau đó… sau đó, đã xảy ra chuyện gì, con… con cũng không biết nữa”

Nói xong mấy câu nói đơn giản, trán của Cao Nhã Uyên đã đổ đầy mồ hôi rồi.

Ông Cao híp mắt lại, nhìn cô ta, đem chiếc điện thoại trên tay mạnh mẽ vứt lên bàn: “Nhã Uyên, con nhìn ba nói”

Đứa con do mình sinh ra, do mình nuôi dưỡng trưởng thành, ông Cao ít nhiều vẫn hiểu rõ, nhìn dáng vẻ của Cao Nhã Uyên, trong lòng ông ta đã sáng tỏ rồi, chuyện này nhất định là có điểm đáng ngờ.

Cơ thể của Cao Nhã Uyên rõ ràng đã run lên, cúi thấp đầu, hoàn toàn không dám nhìn ba mình.

Đột nhiên, bà Cao nhớ đến gì đó, kéo lấy ống tay áo ông Cao, gấp gáp hỏi: “Đúng rồi, ông còn chưa nói cho tôi biết, Cao Sơn thế nào rồi?”

Ông Cao cả người run lên, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp, ông từ tốn quay đầu lại, nhìn bà Cao: “Tiểu Ngư, Cao Sơn thành người thực vật rồi” Chỉ mấy từ, ông nói một cách rất bình tĩnh, nhưng bà Cao lại hiếu rõ ông, lúc nhìn được sự tuyệt vọng trong mắt ông, trong lòng vừa hận vừa tự trách.

Bà ta nhấc tay lên, rủ xuống hai bên ghế, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước, trong lòng đau đớn đến nỗi không thể dùng từ ngữ để hình dung được nữa rồi, qua một lúc lâu, bà ta hít sâu: “Tôi có lỗi với nhà họ Cao, có lỗi với ông, cũng có lỗi với nó!”

“Mẹ” Cao Nhã Uyên gọi bà ta, sau đó khóc không thành tiếng.

Bà Cao lạnh lùng nhìn cô ta, bình thản nói: “Sau này đừng gọi mẹ là mẹ nữa”