Tổng Tài Daddy Ngu Ngốc Bảo Bảo Theo Mẹ Đây

Chương 136




Chương 136:

Biểu cảm của ông Cao rõ ràng đanh lại, ngẩng đầu xoa xoa sống mũi nói: “Đến bệnh viện trước đi”

Nói xong, đầu cũng không thèm quay lại đi ra ngoài.

Lúc Ninh Nhất Phàm và ông Cao đến bệnh viện, thì nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam và Sở Tịnh Khuynh đang ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật.

Ông Cao và Sở Tịnh Khuynh đã từng gặp nhau ở lễ đính hôn của Cao Nhã Uyên, cho nên, nhìn thấy anh ta ở đây, ông cho rắng là do Ninh Nhất Phàm gọi anh ta đến, gật đầu một cái.

Ánh mắt quay lại, lúc nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam cả người bộ dạng nhếch nhác, liền nói: “Cô gái này là…”

“Cô ấy là..” Sở Tịnh Khuynh định giải thích.

“Cô ấy là nhân viên trong công ty của Nhã Uyên, nghe nói Cao Sơn xảy ra chuyện, nên qua đây giúp đỡ”

“À, vậy làm phiền cô rồi” Ông Cao dừng lại trên gương mặt của Thẩm Ngọc Lam vài giây, rồi nhàn nhạt khách sáo nói.

Thẩm Ngọc Lam nhấc môi lên, cười có chút gượng ép, không biết có phải do hôm nay cô quá mệt hay không, mà xuất hiện ảo giác, luôn cảm thấy người đàn ông này có chút quen quen, giống như đã từng gặp ở đây đó rồi, nhưng cụ thể là ở đâu, thì cô không nhớ được, trong đầu cảm giác có một bóng hình mờ ảo.

Nhưng, ba ruột của Cao Nhã Uyên, thì cô dám chắc chẳn rằng trước giờ mình chưa từng tiếp xúc qua.

“Cô đi băng bó trước đi” Ninh Nhất Phàm đột nhiên lên tiếng nói.

Thẩm Ngọc Lam thuận theo ánh mắt của anh nhìn xuống dưới, lúc này mới phát hiện đầu gối của mình, không biết đã bị rách ra từ khi nào, bây giờ, máu chảy ra ngoài, ở chỗ đầu gối đó, màu quần bò đã bị nhuộm thành màu đỏ thâm rồi.

Cô lấy từ trong túi ra một tờ giấy, muốn thử lau máu trên đó, nhưng không ngờ càng lau lại càng nhiều.

Rất rõ ràng, vết thương này vẫn còn đang chảy máu.

“Ngọc Lam, tôi đưa cô đi băng bó, ở đây tạm thời cũng chưa tốt lên được đâu” Sở Tịnh Khuynh đỡ tay cô nói.

Thẩm Ngọc Lam lắc đầu: “Không cần đâu, dùng giấy ấn giữ một lúc là máu sẽ không chảy nữa đâu” Nói xong, liền cầm giấy giữ vào vết thương, biểu cảm trên mặt rất bình tĩnh, giống như đây chẳng phải là chuyện gì to tát cả.

Thái độ thờ ơ của cô khiến hai người đàn ông ở đây nhíu mày lại.

Đột nhiên, điện thoại của ông Cao kêu lên, cũng đã chuyển hướng sự chú ý của mọi người.

“Alo, Nhã Uyên, con tỉnh rồi… ừ, bây giờ ba đang ở bệnh viện…

con… con nói cái gì cơ?” Ông Cao đang ngồi trên ghế đứng bật dậy, không biết ở đầu dây bên kia điện thoại Cao Nhã Uyên đã nói gì, giọng điệu của ông ấy trong nháy mắt cao hơn, nói: “Con nói là mẹ con đẩy Cao Sơn xuống?” Tay ông ấy rõ ràng đã bắt đầu run rẩy.

“Không thể nào, mẹ con như thế nào ba hiểu rõ, bà ấy không thể nào, cũng không có lý do gì để làm như vậy” Không biết Cao Nhã Uyên lại nói cái gì, ông Cao đột nhiên gào lên.

Thẩm Ngọc Lam cũng hơi giật mình, bà Cao đẩy Cao Sơn xuống vách núi? Một người mẹ giết chết con trai của mình? Điều này sao có thể chứ? Hố dữ không ăn thịt con, huống hồ đây còn là con người?

Mặc dù cô không hề quen biết bà Cao, nhưng, cùng là người làm mẹ theo bản năng của mình cô cảm thấy đây là chuyện không thể nào…

“Rốt cuộc con đang nói linh tỉnh cái gì thế hả? Con còn nói vớ vẩn nữa, thì đừng có gọi ba là ba nữa” Sau khi nói xong câu này, ông Cao liền tắt thoại.

Sau đó, hai tay chống vào tường chán đè lên tường, nhìn dáng vẻ cực kỳ đau khổ.

Một bên là vợ của mình, một bên là con trai của mình, bảo người ta làm sao mà chịu được chứ.

“Bác trai, bên phía đồn cảnh sát, cháu đã đánh tiếng trước rồi, bác gái ở bên đó tạm thời sẽ không có vấn đề gì, sau đó đợi sự việc được điều tra rõ ràng rồi, chúng ta lại nghĩ cách” Ninh Nhất Phàm dìu ông Cao ngồi xuống.

Đối với cách làm này của anh, rõ ràng, ông Cao có chút được quan tâm mà lo sợ, liên tiếp gật đầu với Ninh Nhất Phàm, nói: “Nhất Phàm, thực sự làm phiền cậu rš “Chuyện này liệu có phải có hiểu lầm gì không? Dù gì, là một người mẹ, sao có thể giết chết con trai mình được chứ?” Ninh Nhất Phàm ngồi bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực một cách tự nhiên, giọng điệu giống như vô tình hỏi, ánh mắt lại ung dung thản nhiên nhìn ông Cao.

Chỉ thấy sắc mặt ông Cao thay đổi, ánh mắt vô hồn nói: “Tôi cũng cảm thấy”