Chương 128:
Nghĩ đến đây, cô ta nhanh chóng chạy đến nơi xảy ra tai nạn, ở đó đã được cảnh sánh giăng đường phân cách. Có rất nhiều người vây quanh.
Cô ta xiết chặt lấy chiếc áo khoác đen của mình, nuốt nước bọt ề phía trước kéo người một cảnh sát bên cạnh hỏi, cô ta khóc lóc nói: “Các anh có thấy anh trai tôi đâu không, anh sao rồi?”
Cô ta vốn dĩ cũng xinh đẹp, đến khóc cũng rất đẹp, không ai có thể tưởng tượng được cô ta là kẻ sát nhân cả. Khi nghe cô ta hỏi đến anh trai, cảnh sát tỏ ra sự thương sót nói: “Đã có một nhóm đồng nghiệp xuống dưới tìm kiếm rồi, nhưng núi này dốc và cao, cô gái à! Cô vẫn nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi”
Cao Nhã Uyên nghe đến đây, đôi chân mềm nhũn ngồi bệt xuống mặt đất. Đột nhiên, cô ta lấy điện thoại trong túi ra, đầu tiên là gọi cho ba cô ta, giục ba cô ta nhanh chóng đi về nhà, nhưng chưa dám nói chuyện gì cả, sợ ông ấy biết tin rồi lái xe nhanh quá không an toàn. Sau khi ổn định lại cảm xúc, cô ta gọi cho Ninh Nhất Phàm.
Thẩm Ngọc Lam đi tắm rồi còn Ninh Nhất Phàm thì đang đọc sách, nhìn thấy Cao Nhã Uyên gọi điện thoại tới anh hoàn toàn không muốn nhận, mãi đến lúc gọi đến cuộc thứ ba, anh mới do dự nhận điện thoại.
“Alo, Nhất Phàm..” Giọng nói như khóc của Cao Nhã Uyên truyền đến từ đầu dây bên kia.
Ninh Nhất Phàm quay người, đi ra phòng khách.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Cho dù anh có cưới Cao Nhã Uyên hay không, thì đối với người phụ nữ này, ít nhiều anh vẫn có lòng.
“Nhất Phàm, em…anh của em xảy ra chuyện rồi”
Ninh Nhất Phàm chau mày, anh trai của Cao Nhã Uyên, Cao Sơn?
Anh không tiếp xúc với Cao Sơn nhiều, tính cánh của Cao Sơn có chút hơi kỳ quặc, nhiều lúc tính tình vui vẻ, đôi khi lại rất u sầu. Mỗi lần anh đến nhà của Cao Nhã Uyên thì anh ta luôn kiếm cớ ra ngoài, đối với người đàn ông này anh cũng không quan tâm lắm.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Cao Nhã Uyên nức nở nói: “Nhất Phàm, anh trai em…anh trai em…bị mẹ đẩy ngã xuống vách núi rồi, mẹ em bị cảnh sát bắt đi rồi, ba em vẫn chưa về em rất sợ, anh…anh có thể qua đây với em không”
Ninh Nhất Phàm cau mày nhưng vẫn đồng ý: “Trước tiên cô đừng hoảng, tôi lập tức qua ngay”
Anh cúp điện thoại, nghĩ ngợi rồi quay người đi về phía phòng tắm: “Thẩm Ngọc Lam, tôi có chút chuyện đi ra ngoài một chút, em ngủ sớm trước đi”
Bởi vì mọi chuyện chưa được làm rõ, nên anh không biết nên nói với Thẩm Ngọc Lam như thế nào, sợ cô sẽ nghĩ lung tung, vì vậy không nói cho cô biết Thẩm Ngọc Lam đang tắm, vì tiếng nước chảy nên cô hoàn toàn không nghe rõ Ninh Nhất Phàm đang nói gì.
Đợi lúc cô tắm xong, đi ra thì đã không thấy Ninh Nhất Phàm đâu nữa rồi.
Cô đến phòng khách, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng là Ninh Nhất Phàm nên vội vàng chạy ra mở cửa, thì lại thấy Sở Tịnh Khuynh đang đứng ngoài cửa: “Đêm ba mươi tết cậu không ở nhà đón giao thừa với gia đình, sao lại đến đây?”
Sở Tịnh Khuynh cầm túi đồ ăn trong tay đặt lên bàn đang định nói, thì Ninh Thiên Vũ từ trong đi ra: “Chú, chú sao lại đến rồi?”
Sở Tịnh Khuynh không quá quan tâm Ninh Thiên Vũ, nhưng Ninh Thiên Vũ là con một trong nhà, nên không thích không được anh ta bước lại và thơm má Ninh Thiên Vũ.
“Lúc đến, cậu có nhìn thấy anh họ cậu không?” Mặc dù cô biết hỏi Sở Tịnh Khuynh câu này có vẻ không được hay cho lắm, nhưng, suy nghĩ chốc lát Thẩm Ngọc Lam vẫn cất tiếng hỏi.
Sở Tịnh Khuynh thả Ninh Thiên Vũ xuống, gõ vào trán của Thẩm Ngọc Lam một cái rồi nói: “Hai người ở cùng phòng rồi à?”
Thẩm Ngọc Lam nói “Ừ” một tiếng, không tiếp lời được nữa.
“Tôi nói, cậu hay Anh ta chưa nói hết câu, điện thoại trong tay Thẩm Ngọc Lam đã đổ chuông, cô hít một hơi, nhận điện thoại: “Anh đi đâu vậy?” Cô nói có vẻ lo lắng.
“Sở Tịnh Khuynh đến đó rồi hả!” Anh không hỏi, nhưng nói với giọng chắc nịch Sở Tịnh Khuynh nhíu mày: “Anh họ, anh có cần nhỏ mọn vậy không, tôi đến tìm chị Thẩm để ăn đêm thôi, anh căng thẳng gì vậy?” Anh ta nói xong, xoa đầu Thẩm Ngọc Lam một cái nói: “Ngọc Lam, tôi nói có đúng không?”