Chương 125:
Cả người Cao Sơn run lên, anh ta loạng choạng lùi lại vài bước: “Nhã Uyên, em đang nói vớ vẩn gì vậy?
Cao Nhã Uyên cười nhạt: “Anh, kì nghỉ hè năm đó, lúc tôi đi tắm, anh đừng có nói là anh không nhìn trộm tôi.”
Đôi mắt Cao Sơn không thể tin nổi mà nhìn Cao Nhã Uyên: “Nhã Uyên, rốt cuộc em đang nói linh tỉnh gì vậy? Anh làm sao có thể..”
“Anh đừng có giả vờ nữa, anh như vậy, tôi thấy ghê tởm, tôi nói cho anh biết, Cao Sơn! Nếu anh còn can thiệp vào chuyện của tôi nữa, tôi sẽ nói chuyện xấu của anh cho tất cả mọi người biết”
Sắc mặt của Cao Sơn trở nên cực kì khó nhìn, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng chuyện được chôn dấu sâu trong tim mình, vậy mà lại bị em gái biết hết.
Sau tuổi vị thành niên anh ta mới phát hiện, anh đều không có hứng thú với tất cả các cô gái, nhưng anh ta lại dành tất cả sự chú ý lên người cô em gái này, trước kia anh ta nghĩ anh với Nhã Uyên là anh em với nhau, nhưng cho đến khi, anh ta nhìn thấy Cao Nhã Uyên thích Ninh Nhất Phàm một cách điên cuồng như vậy, anh ta như phát điên lên vì ghen tị, sau đó anh ta đã hiểu, anh ta đã yêu chính em gái của mình.
Thật ra, lần đó nhìn trộm em gái tắm cũng là sự cố ngoài ý muốn.
Chỉ là lỡ nhìn rồi không thể đưa mắt ra chỗ khác được: “Nhã Uyên, là anh thích em” Nhưng em đừng đem việc này ra doạ anh, anh là thật sự muốn tốt cho em. Ninh Nhất Phàm không thích em, anh ta muốn cưới em cũng chỉ vì muốn cảm ơn em năm đó…”
“Anh im đi, tôi không cần anh lo cho tôi, anh đi đi” Cao Nhã Uyên bịt tai lại, lác đầu liên tục.
“Anh đi ra chỗ khác đi, tôi có tình nguyện làm chuyện gì thì đó cũng chuyện của tôi, anh có thôi đi không”
“Nhã Uyên, nếu một ngày Ninh Nhất Phàm biết được chuyện của Ninh Thiên Vũ là do em với bố lập kế hoạch, anh ta lại không có tình cảm gì với em, em cho rằng anh ta sẽ làm gì em, thực sự sẽ bỏ qua cho em sao?”
Cao Sơn nói từng chữ từng chữ một rất chậm rãi.
Trên mặt Cao Nhã Uyên càng thêm phần lộ rõ vẻ sợ hãi, cô ta nhìn Cao Sơn đầy vẻ hoài nghỉ: “Anh, làm sao anh biết được chuyện đó?”
Cao Sơn quay đầu lại: “Nhã Uyên, chuyện anh biết không chỉ có nhiêu đó. Những năm này, em và bố đã làm ra chuyện gì, anh đều biết hết. Nhưng chúng ta là người một nhà, anh sẽ không nói với ai cả, nhưng mà em phải rời xa Ninh Nhất Phàm!”
Nhã Uyên lắc đầu, không! Cô ta không thể rời xa Ninh Nhất Phàm được, cô ta sống cũng bởi vì anh ấy. Nếu phải rời xa anh ấy cô ta sống không còn ý nghĩa gì nữa.
“Cao Sơn, nếu anh dám nói nửa lời thì tôi với anh xem như kết thúc” Nói xong cô ta đứng dậy, đi bộ về nhà.
Cao Sơn nằm lấy tay cô dùng lực ta kéo lại: “Nhã Uyên, em đang chơi đùa với lửa đó, em biết không? Anh không thể cứ nhìn em đi trên con đường chết như vậy được. Em và anh ta hiện tại đã chia tay rồi, mặc dù anh ta không có tình cảm với em, ít nhất ra anh ta cũng sẽ cảm thấy có lỗi với em”
Nói xong, Cao Sơn buông Cao Nhã Uyên ra, nhìn cô ta: “Nếu như em vẫn khăng khăng một mực, thì ít nhiều gì anh cũng sẽ nói vài điều cho Ninh Nhất Phàm biết, để khiến hai người nhanh chóng chia tay”
Nói xong anh ta quay người bỏ đi.
Nhã Uyên nhìn chằm chắm bóng lưng Cao Sơn, nuốt nước bọt liên tục. Không! Cô ta sẽ không để cho Cao Sơn phá hoại chuyện này, tuyệt đối không thể được. Nghĩ đến đây, cô ta nhanh chóng chạy về phía trước, từ phía sau đấy Cao Sơn xuống, bên dưới chính là vách núi.
Đương nhiên, Cao Sơn không lường trước được việc này, cả người ngả ra phía sau và ngã xuống..
Cánh tay bị thương bởi vì dùng sức mà vết thương ứa ra máu, nhưng lúc này Cao Nhã Uyên không có thời gian do dự. Sau cùng, cô nghĩ tới điều gì đó xoay người điên cuồng bỏ chạy.