Chương 120:
Liễu Tự nhún vai, không bằng lòng mà liếc anh một cái, cất di động đứng lên.
“Tôi?” Kiếp sau, chắc có thể. Liễu Tự theo bản năng đáp lại, cầm lấy một quả chuối trên bàn, chuẩn bị bóc vỏ.
“Phải không? Tôi còn tưởng rằng cậu có quyết tâm muốn làm em rể tôi kìa?”
Ngón tay đang bóc chuối của anh ta, cứng đờ lại, Ninh Nhất Phàm cười lạnh một tiếng.
Qua một lúc lâu, mãi cho đến khi Liễu Tự ăn xong quả chuối, anh ta mới tự giễu nói: “Cô ấy, làm sao có thể trở vê nữa chứ?”
Nhìn máy bay tư nhân dừng trước mặt, Thẩm Ngọc Lam quay đầu nhìn Ninh Nhất Phàm sắc mặt không chút thay đổi nào: “Không phải anh nói ra ngoài dạo sao?”
“Làm sao? Có vấn đề gì à?”
*Đi dạo, cần phải đi máy bay?” Thật là thế giới khác nhau, năng lực hiểu biết cũng có khoảng cách thế hệ.
Ninh Nhất Phàm bế Ninh Thiên Vũ lên, đỡ cậu bé lên máy bay, bên này vừa chuẩn bị đưa tay dắt Thẩm Ngọc Lam lên, thì điện thoại di động trong túi quần lại vang lên.
Anh ý bảo Thẩm Ngọc Lam chờ một chút, rồi nghe điện thoại.
Thẩm Ngọc Lam bám vào lan can quan sát đồ vật to lớn trước mặt, chưa từng ngồi trên máy bay, lại còn là máy bay phản lực tư nhân, cô giống như trẻ con nhìn trái nhìn phải “Ừ, được rồi, bây giờ tôi qua đó” Đột nhiên, cô nghe Ninh Nhất Phàm nói như vậy, cúp điện thoại sắc mặt anh u ám đến đáng sợ.
Thẩm Ngọc Lam hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Ninh Nhất Phàm cũng không trả lời cô, chỉ là quay đầu nhìn Ninh Thiên Vũ: “Em dẫn Thiên Vũ về trước, hôm nay sợ là không đi được rồi”
Dừng lại một chút, anh mới tiếp tục: “Cao Nhã Uyên ở bệnh viện làm loạn lên, tôi phải đi xem một chút”
Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Ngọc Lam biết sự tình khẳng định sẽ không đơn giản như vậy, người phụ nữ Cao Nhã Uyên kia, có thể vì đối phó với cô, tự lấy dao đâm vào cánh tay mình, cô để cho.
Ninh Nhất Phàm đi thăm cô ta, không biết sế xảy ra chuyện gì?
“Đi trước đi, tôi dân Thiên Vũ về nhà tôi, nếu anh… tối nay không qua được, thì để bác Trương đến đón Thiên Vũ về” Gương mặt cô tỏ vẻ thông cảm, nhưng chỉ có chính cô biết, trong lòng cô vô cùng khó chịu, nhưng bây giờ Cao Nhã Uyên vẫn là vợ chưa cưới của anh, cô không có tư cách ngăn cản, cô càng không muốn anh khó xử.
Ninh Nhất Phàm đến bệnh viện, từ xa đã nghe thấy tiếng hét và tiếng đập phá đồ đạc bên trong, bác sĩ điều trị nghe nói anh tới đây đa đi ra đón tiếp từ xa.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh bình tĩnh nói, lạnh nhạt mà pha chút bực bội.
“Cô Cao vừa mới một mình trốn trong phòng vệ sinh, cầm dao cắt động mạch của mình” Bác sĩ nói rất cẩn thận, thấy Ninh Nhất Phàm nhíu mày, vội vàng tiếp tục nói: “Nhưng mà, y tá kiểm tra phòng nên kịp thời phát hiện ra, hiện tại đã không có nguy hiểm gì nữa, chỉ là cảm xúc của cô Cao rất kích động, nhất định phải gặp anh, chúng tôi cũng không có cách gì khác…”
Bác sĩ đứng cách Ninh Nhất Phàm gần, cho nên, khi nói anh ta có thể thấy được Ninh Nhất Phàm nắm tay lại, ngón tay phát ra âm thanh “cộp cộp”, những lời còn lại không dám nói tiếp nữa.
Ninh Nhất Phàm từ xa liền nhìn thấy Cao Sơn đứng ở cửa, thấy anh tới đây, Cao Sơn đầu nghiêng nghiêng sang một bên, sắc mặt cũng không tốt, khi anh chuẩn bị đi đẩy cửa phòng bệnh, Cao Sơn đột nhiên duỗi cánh tay, túm lấy cổ áo Ninh Nhất Phàm.
“Đều là cậu hại cô ấy, nếu cậu không yêu cô ấy, tại sao lúc trước còn muốn đính hôn với cô ấy?”
Ninh Nhất Phàm ánh mắt u ám liếc nhìn về phía tay Cao Sơn đặt ở cổ, giơ tay lên, dùng sức một chút, đẩy cả người Cao Sơn qua một bên, mở cửa đi vào phòng bệnh.
Ở góc phòng bệnh, hai y tá rụt đầu đứng ở đó, Cao Nhã Uyên dùng bàn tay còn nguyên vẹn của cô ta ném tất cả những thứ có thể ném ở trong phòng.
Cô gửi tin nhăn cho anh, anh không trả lời, trong chớp mắt, lại đi trung tâm thương mại cùng người phụ nữ kia mua quần áo, còn đến nhà cô ta…
Nghĩ đến đây, cô ta liền không khống chế được bản thân.
“Đang làm gì thế hả?” Giọng nói khàn khàn, cắt ngang bầu không khí áp lực trong phòng.
Động tác ném gối của Cao Nhã Uyên bỗng dưng dừng lại, cô ta giật mình một lát, xoay người, nhìn về phía Ninh Nhất Phàm đứng ở đầu kia của phòng bệnh.