Bởi vì Hạ Phong không quen đường ở thành phố C lắm nên lúc lái xe đến nhà họ Ninh cũng đã hơn năm giờ.
"Em đến đây làm gì? Khi nhìn thấy mấy chữ "biệt thự nhà họ Ninh", Hạ Phong vẫn không nhịn được hỏi.
Thẩm Ngọc Lâm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ xem nên giải thích với Hạ Phong như thế nào.
"Em chăm sóc trẻ con cho người ta" Vốn dĩ cô không muốn nói, nhưng cô ở biệt thự nhà họ Ninh dường như là hơi khó giải thích.
"Trông trẻ con?" Hạ Phong nhíu mày, suy nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại: "Em nói, em làm bảo mẫu nhà Ninh Nhất Phàm?"
"Đúng vậy"
Nghe được lời khẳng định của cô, Hạ Phong nghiêng người nói: "Ngọc Lam, anh có thể giúp em tìm một công việc phù hợp hơn, em thông minh như vậy, không nhất thiết phải làm bảo mẫu cho người ta."
Trong lúc mẹ của cô nằm bệnh viện, anh ta cũng đã từng được chứng kiến sự thông minh của cô.
"Không cần đầu" Không đợi anh ta nói xong Thẩm Ngọc Lam đã mở miệng từ chối, rồi cúi đầu không dám nhìn Hạ Phong.
Hạ Phong ngồi ở ghế lái, rất lâu không có động tĩnh, tựa hồ như đang tiêu hóa chuyện bất ngờ xảy ra này.
Một lúc lâu sau, anh ta cởi dây an toàn ra, xoay người dùng hai tay kéo lấy vai Thẩm Ngọc Lam quay lại, nhìn cô nói: "Có phải em có chuyện gì khó nói không, em nói xem, em cần bao nhiêu tiền? Anh cho em, chuyện này chúng ta không làm nữa”.
"Hạ Phong, anh đừng như thế" Phản ứng kích động của anh ta khiến Thẩm Ngọc Lam ứng phó không lại, cô giãy dụa muốn thoát khỏi kiềm chế của anh.
Anh ta chẳng qua chỉ là bạn bè bình thường, cuộc đời của cô, anh không có quyền can thiệp mới phải.
"Cái đó, anh về cẩn thận nhé" Cô nắm tay nắm cửa xe, thản nhiên nói, muốn mở cửa ra ngoài.
nhưng lại bị Hạ Phong giữ chặt.
Chỉ thấy anh ta xuống xe, nhanh chóng đi qua bên cạnh ghế phụ giúp cô mở cửa ra, sau đó tay chắn trên đỉnh xe, dẫn cô ra ngoài một cách cẩn thận.
"Mấy ngày nay em hạn chế động vào nước lạnh, quần áo cũng mặc cho thật ấm vào, đừng để bị lạnh" Ánh mắt anh dịu dàng nhìn Thẩm Ngọc Lam, sau đó cúi người giúp cô vén mấy sợi
tóc lộn xộn ra sau tại: "Mấy hôm nay anh phải về thành phố W một chuyến.
Sau mấy ngày nữa xử lý xong chuyện bên kia anh sẽ đến tìm em, đợi anh nhé"
Nói xong, anh mỉm cười với Thẩm Ngọc Lam, xoay người rời đi.
Cho đến khi xe anh ta đã đi xa Thẩm Ngọc Lam vẫn còn ngẩn ngơ, chưa phản ứng lại.
Chuyện xảy ra vào buổi chiều khiến cô hơi bối rối.
Kỳ thật lúc ở trước ở bệnh viện, Hạ Phong cũng rất quan tâm cô.
Nhưng hình như mẹ cô có thành kiến với anh ta nên mỗi lần anh tiếp cận cô, bà ấy đều kiểm chuyện khiến anh ta rời đi.
Cho nên, đây là lần đầu tiên anh ta chính diện đối tốt với cô.
Ánh mắt Ninh Nhất Phàm âm trầm, anh đứng ở bên cửa sổ trong phòng thu hết cảnh trước xa trước cổng vào đáy mắt.
Khi Thẩm Ngọc Lam về đến phòng, có người hầu đến báo: "Ngọc Lam, cậu chủ bảo cô đến thư phòng"
Gió thu thổi qua, khiến cô rét lạnh.
Cô gật đầu nhưng trong lòng hơi hoảng sợ, cô biết người đàn ông này sẽ không bỏ qua cho cô mà.
Trong phòng, người đàn ông dựa vào bàn sách làm bằng gỗ tử đàn, trong tay đang lật tài liệu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng lên rồi ném sách qua bên cạnh, khoanh tay nhìn Thẩm Ngọc Lam.
"Cô với người đàn ông đó có quan hệ gì?" Giọng nói nặng nề, trầm thấp của người đàn ông truyền đến.
Vừa rồi Liễu Tự đã chuyển thông tin của Hạ Phong đến, không ngờ anh ta lại là con thứ ba nhà họ Hạ.
Nhà họ Hạ kinh doanh bệnh viện quý tộc, trên toàn thế giới có hơn một nghìn bệnh viện quý tộc.
Làm việc trong bệnh viện của họ đều là những bác sĩ nổi tiếng trên thế giới, không phải có tiền thì họ sẽ trị bệnh.
Đến cả thuốc của anh cũng là nhà họ Hạ điều chế, bởi vì đặc thù nghề nghiệp, khi mọi người gặp chuyện trên cơ bản đều nhường nhà họ Hạ mấy phần.
"
Chỉ ngoài ý muốn là, đường đường con trai nhà họ Hạ lại thích bảo mẫu nhà anh.
Trong lòng Thẩm Ngọc Lam run lên một cái, mím môi, hít sâu một hơi nói: "Đây là chuyện riêng của tôi."
"Cô cảm thấy tôi sẽ để một người thân phận không rõ ràng đến chăm sóc Thiên Vũ sao?"
Không rõ thân phận? Trước khi đến không phải từng điều tra rồi sao? Trước đó không phải là công nhận rồi sao? Bây giờ lại nói không rõ thân phận? Tại sao chứ? Chỉ vì cô quen biết với một người có tiền thôi ư?
"Trong thế giới của anh Ninh, người như thế nào mới gọi là thân phận rõ ràng? Là người anh nhìn thấy, hay là người anh nghe thấy? Giữa người với người, không phải anh nói thân phận không rõ liền không rõ, phải dựa tâm để cảm nhận.
Đến đây cũng được một thời gian như vậy rồi, tôi đối với Thiên Vũ tận tâm tận lực, tôi nghĩ anh Ninh cũng thấy.
Nếu anh cảm thấy tôi không thích hợp, muốn sa thải tôi, vậy mời anh cho tôi một lí do rời đi."
Thẩm Ngọc Lam gần như nói trong một hơi, đầu nghiêng sang hướng khác, khóe mắt hơi ươn ướt.
Ninh Nhất Phàm vẫn ung dung nhìn người phụ nữ trước mặt, không nói gì, cũng không có hành động gì, cứ như vậy nhìn chằm chằm cố.
Thẩm Ngọc Lam bị nhìn đến mức sợ hãi, nghĩ đến lời vừa nãy trong lòng cô lập tức có chút hối hận, sao cô có thể quên người đàn ông này không phải loại người tử tế gì.
"Anh Ninh, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về phòng trước." Nói xong, cô xoay người muốn đi.
"Cô đi đi, nhà họ Ninh chúng tôi sẽ không giữ lại một người không rõ thân phận" Mặt anh không có biểu hiện gì, hai con ngươi lạnh lùng nhìn người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén trước mắt này.
Lớn từng này rồi chưa có người phụ nữ nào dám tranh luận với anh cả, trái lại người phụ nữ này lại phá vỡ thêm một giới hạn của anh.
"Cái gì?".