Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 791




Chương 791

Tạ Trì Thành lẳng lặng xoa đầu con trai, không trả lời, cho đến khi Tạ An khóc mệt nên ngủ rồi, anh bề con trai lên đưa vào căn phòng khác.

Nhac Nhạc ngã bệnh, Tiểu An ngủ thiếp ‹ đi, hai đứa nhỏ trong lúc ngủ mơ đều đang gọi tên manmi.

Tạ Trì Thành hoảng hốt, ngón tay anh run rây lấy ra điệu thuốc, lại phát hiện hộp thuốc đã trồng rồng, anh cười khô một tiếng, ánh mắt mờ mịt trong chớp mắt.

Sau đó, anh mặc áo khoác vào, không cho phép bất cứ ai đi cùng, một mình lên núi.

Đường đêm thật tối, ánh trăng lờ mờ chiêu lên khu rừng, bên tai an tĩnh đến mức tiếng côn trùng kêu cũng trở nên phóng đại rõ ràng.

Bóng dáng cao dài đi về phía hai phân mộ kia.

Tạ Trì Thành không biết vì sao bản thân lại muốn đi lên đây, chỉ biết, anh muốn nhìn cô một chút, cho dù chỉ là ngôi mộ lạnh lẽo.

Gió lạnh tát vào mặt sinh đau, anh ăn mặc cũng mỏng manh, mặt đã bị đông cứng, nhưng \ vẫn tuần mỹ khiến người ta khó dời mắt.

Dần dần, anh cũng sắp tới nơi, khi ngước đầu nhìn, lại thây bóng người thanh lệ đứa trước bia mộ.

Bóng người kia, quen thuộc đến mức khiên người ta đau lòng.

Trái tim gân như đã chết lặng của Tạ Trì Thành đột nhiên được bơm sức sống, gần như sắp nhảy ra khỏi lồ,ng ngực.

Hô hập cứng lại, tâm mắt Tạ Trì Thành tham lam nhìn chăm chú vào bóng người kia, anh không dám động đậy, chỉ sợ hành động của mình sẽ khiên người kia kinh sợ.

Diệp Như Hề nghe thấy động tĩnh phía sau, sắc mặt lập tức tay đổi, cô không dám xoay người, nhưng bóng lưng lại cứng đờ.

Cô không nghĩ tới giờ này mà Tạ Trì Thành còn lên núi, cô vôn chỉ muôn lén lút ra đây, muôn đi thăm mộ mẹ, không nghĩ tới lúc này còn đụng phải Tạ Trì Thành.

Nên nói đây là nghiệt duyên sao?

Khóe môi Diệp Như Hề nở nụ cười chua xót.

Ở thời điểm không muốn gặp nhau nhất, lại đụng phải.

Tạ Trì Thành chậm rãi đến gần, nhưng lại dừng ở khoảng cách cách cô ba bước.

“Tiểu Hà.”

Anh nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Không có tiếng đáp lại.

Ánh mắt Tạ Trì Thành trở nên nhu hòa, đuôi mắt mang theo sự quyên luyến dường như muốn hòa tan sông băng.

“Anh biết, em không chết.”

Trong giọng nói mang theo lời than thở thỏa mãn, thì thâm như hai người tình nhân nói chuyện với nhau.

Diệp Như Hề thậm chí còn thiệu chút nữa không kìm nôi mà quay đầu lại, cô gát gao căn chặt môi dưới, không cho tiêng nức nở của bản thân trào rạ, chỉ là vành mắt nghẹn đến mức đỏ một vòng.

Anh hỏi: “Em không muốn trở về, vì sao?”

Diệp Như Hề vẫn không nói chuyện, chỉ để lại cho anh một bóng lưng mảnh mai.

Tạ Trì Thành cũng không để bụng, anh dường như có rất nhiều kiên nhẫn, vẫn luôn đứng ở phía sau cô, thấp giọng nói.