Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 715




Chương 715

Cô nhìn về phía gương, đi từng bước một tới gân, chạm chạm vào khuôn mặt mình trong gương, một cái tay khác lại mở ra vòi nước.

Tiếng nước rào rào che lấp tiếng thì thầm lầm bẩm của cô.

“Mày nhìn xem, cũng chẳng tới mức khó khăn như vậy, không phải sao?”

Cô nở nụ cười, chỉ là nụ cười này, tái nhợt vô lực, hốc mắt ửng đỏ.

Chờ khi Diệp Như Hề tắm xong đi ra ngoài, cô khoác áo tắm, dấu vễt lưu lại đêm qua còn chưa được xóa tan, có vài dâu vét đã không còn tươi đẹp như lúc ban đầu nữa Lúc cô đi ra, Tạ Trì Thành hình như còn đang gọi điện thoại, Diệp Như Hề chỉ có thê nghe thây một câu cuối . cùng, anh nói, “Cô ấy không có việc gì, suy đoán của cô có lẽ đã sai.”

Tạ-Trì Thành đưa mắt nhìn thấy Diệp Như: Hề một thân đây. hơi nước đi ra, áo tắm rất rộng, còn lộ hắn xương: quai xanh, hiện rõ những dâu vết ái muội kia, ánh mắt anh chợt âm trầm hơn, bỏ lại một câu: “Nói sau đi.” Liền CÚP điện thoại.

Sau đó anh cầm khăn lông đi q “Tại sao không chịu sấy tóc n khô?

Anh sây cho em, đừng đề bị cảm lạnh.”

Anh nhẹ nhàng lau tóc cho cô, còn chú ý sờ sờ vào phần trán, đã hạ sốt rôi.

Diệp Như Hề ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh, đề anh xoa tóc cho mình.

Trong lúc nhất thời, căn phòng thật an tĩnh.

Tạ Trì Thành lây ra máy sây, ân tốc độ gió nhẹ, tự mình sây tóc cho cô, sây được một nửa, áo tắm trên người cô đã buông lỏng hơn phân nửa, anh chậm rãi tắt máy sây.

Cô nghi hoặc ngắng đầu lên, đã bị hôn lên môi.

Nụ hôn dần dần đi xuống, cô khó nhịn ưm một tiếng, nói: “Thân thể em không thoải mái.”

Anh ngừng lại, một tay khép lại áo tắm trên người cô, nói giọng khàn khàn: “Ngủ đi, tới bữa cơm chiều anh Sẽ gọi em dậy.”

“Được.”

Anh ôm cô lên giường, dém chăn cẩn thận lại hôn lên trán cô một cái mới nói: “Ngủ đi, anh chờ em ngủ rôi lại đì.”

Diệp Như Hề nhắm mắt lại.

Không bao lâu, truyền đến tiếng hít thở vững vàng của cô.

Tạ Trì Thành đứng lên, rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa phòng vừa khép lại, Diệp Như Hề mở mắt ra, xoay một người một cái, lấy ra một chiếc di động mới, di động này cũng không phải là chiếc Tạ Trì Thành chuân bị cho cô.

Cô gửi đi một tin nhắn, rất nhanh sau đó đã nhận được hồi âm.

_ Ông ta nhiều nhất. chỉ có thể chống cự được ba ngày, Tiểu Hề, em muốn trở về sao? ] Diệp Như Hề nhìn ngày kia, sau đó trả lời một câu.

[ Em sẽ trỏ về. Chớ để lộ tin tức. ] Sau đó cô xóa tin nhắn, xoay người, thất sự ngủ thiết đi.

Tạ Trì Thành tìm tới nơi tổ chức hôn lễ có tiếng nhất, cũng đưa ra hạn mức khổng lò, không chút bủn xỉn nào.

Anh chỉ có một yêu câu, làm trong thời gian ngắn nhất, muốn có một hôn lễ long trọng nhất có thê, thời-gian chỉ có ba ngày.

Ba ngày sau, cũng là thời hạn cuối cùng trong thỏa thuận 10 ngày với Vưu LỊ Tư.