Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 613




Chương 613

Mà khoảng cách tới ngày hẹn chỉ còn lại hai ngày, cô muôn trong thời gian hai ngày này, lấy ra một ngản vạn.

“Manii, tại sao mẹ lại ngần người nữa rồi?”

Diệp Như Hà vừa ngẳng ‹ đầu, Jiền đối diện với vẻ mặt lo lắng của Tiểu An.

“Mami không có việc gì, nào, đi thôi, chúng ta đi thăm Nhạc Nhạc.”

Diệp Như Hề năm tay Tiêu An, đi tới phòng bệnh chăm sóc đặc biệt được xây dựng tu nhân, Nhạc Nhạc đang năm ở nơi đó, an tĩnh giống như đang ngủ rất ngon.

Diệp Như Hề ngồi xuống, lẳng lặng nh Nhạc Nhạc, nhịn không được mà duỗi tay chạm chạm vào khuôn mặt nhỏ của con gái, “Mami còn đang đợi con tỉnh lại đó, Nhạc Nhạc.”

Tiểu An ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt cũng nghiêm túc nói: “Ảnh trai cũng đang đợi em tỉnh lại.”

Một lớn một nhỏ ở trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt nói chuyện với Nhạc Nhạc lúc lâu sau mới rời đi, mà tâm trạng Diệp Như Hề lại càng thêm trầm trọng.

Cô đi vào phòng, gọi một cuộc điện thoại cho Tôn Bân.

“Như Hè, thật khó có dịp cô chủ động gọi tới, là có chuyện gì sao?”

“Ừm, công ty gần đây như thế nào?”

“Cũng không tệ lắm, phát triển không ngừng, bên phía nhà họ Tôn đã bắt đâu đôi xử với tôi khách khí hơn.”

“Ừm, tôi muốn bán đi cỗ phần trên tay mình.”

“Ẩm.”

Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng ngã ghế lộn xộn.

“Tại sao lại đột nhiên như vậy? Cô đang có ý kiên gì với tôi sao? Cô nói đi, tôi khăng định sẽ sửa đổi.”

Biểu cảm vốn dĩ còn chua xót của Diệp Như Hề lại có ý cười, “Đừng khẩn trương, tôi không có ý kiến gì với anh cả, nhưng tôi đang cần một số tiền.”

“Tiền ư? Cô đang cần bao nhiêu, tôi cho cô mượn.”

“Một ngàn vạn.”

Tôn Bân tràm mặc, không phải anh ta lầy không ra số tiền này, nhưng lấy. ra rồi thì nguôn tài chính xoay vòng của anh ta sẽ chịu ảnh hưởng.

“Cho nên, tôi sẽ bán đi 10% cổ phần của mình.”

“Như Hè, cô đang gặp phải chuyện gì sao?”

Diệp Như Hề cười, nửa thật nửa giả nói: “Đúng Vậy, gặp một chút việc, rất cân tới tiên.”

“Vậy tại sao cô lại không tìm tới Tạ Trì Thành? Anh ta hiện tại chính là người đàn ông của cô, cũng là một trong vài vị éó tiền nhất cả nước.”

“Nếu mọi chuyện đều phải dựa vào anh ấy thì tôi trở nên vô dụng à,ôi trời, nói đùa với anh chút thôi, tôi gần đây coi trọng một vụ làm ăn, muốn thử ra tay xem, nhưng cần phải. có một khoản tài chính, sự phát triên của Viễn Huy đã không cần tôi nhúng tay nữa, anh không muốn lấy về cô phần sao?”

10% cổ phần này vẫn là khoản thù lao lúc trước Diệp Như Hề giúp đỡ Tôn Bân thành công cứu sông công ty, ch là át chủ bài Diệp Như Hề đã giữ lại Nhưng hiện tại, cô lại phải bán mất con át chủ bài này.

“Cô xác định sao? Lúc này bán đi không phải là thời cơ tốt nhất, chỉ qua nửa năm nữa, tôi dám cam đoan, sự phát triển của Viễn Huy Sẽ vượt xa tưởng tượng của cô.

Giọng điệu trong những lời này có chút kiêu ngạo, nhưng Tôn Bân thật sự tự tin như thê, hơn nữa vân là đứng ở góc độ công tâm mà nói ra.