Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 524




Chương 524

Tạ Trì Thành thở dài, đem một câu ‘ anh là nghiêm túc ‘ trong miệng kia nuôt xuống đi.

*90 vạn lần thứ nhát, 90 vạn lần thứ Hai _ Trong lúc bọn họ nói chuyện, giá cả lập tức. được đầu giá lên rồi, Diệp Nhự Hề còn chứ có phản ứng lại, chiếc vương miệng băng đá nguyệt quang khi đã bị người ta đấu giá đi rôi.

Cô cảm thấy rất thất vọng.

Tạ Trì Thành cũng có chút tiếc nuối, chỉ một phút sơ sây đã bỏ lỡ nó.

“Là người số 9 lấy được, nếu em thích như vậy thì để anh bảo người qua đó thương lượng mua về nhé?”

Diệp Như: Hề lắc đầu, nói: Không cần thiết, hẳn là đối phương cũng rât thích món đồ này. Phía sau còn có mắy bức tranh cũng không tôi, chúng | ta lại xem xem.”

Tạ Trì Thành ừ một tiếng, nhưng trong lòng đã hạ quyêt tâm muôn từ đê giá gập đôi mua chiếc vương miệng đá nguyệt quang kia người số 9 đó.

Cuối cùng, Diệp Như Hề vẫn lấy được một bức tranh của hoa sĩ nỗi tiếng, tiêu tốn 300 vạn, còn có một hệ liệt bốn tác phẩm cũng chủ đề của một họa sĩ, tốn 700 vạn, tổng giá trị giá trị là một ngàn vạn.

Tuy rằng những bức tranh này thật xinh đẹp, cũng rất có giá trị sưu tầm, nhựng Diệp Như Hề vẫn có chút tiếc nuôi chiệc vương miện trước đó hai người không mua về tay.

Đã không còn hứng thú gì với những món đỒ còn lại, những Diệp Như Hễ vẫn vô cùng nghiêm túc nghe giới thiệu.

Nhưng mà, không bao lâu, cửa phòng riêng lại bị gõ vang.

Thư ký Tần đi mở cửa, sau đó vẻ mặt cổ quái cầm một cái rương mà đi đến.

“Ông chủ, có người đưa tới cái này.”

Tạ Trì Thành cùng Diệp Như Hề đều có chút kinh ngạc xoay người.

Tần Hải thật cần thận mở ra cái rương, lộ ra bên trong là chiếc vương miện xinh đẹp, đúng là chiếc vương miện đính đá nguyệt quang mà bọn họ bỏ lỡ trước đó.

Bên trong còn có một tắm thiếp.

Tần Hải thật cân thận đem vương miện câm ra, ở dưới ánh đèn, có vẻ càng thêm tỉnh xảo lắp lánh, quan sát gân khiến người ta nhìn mà ‘thêm yêu thích, Diệp Như Hề nhìn tới mê mẫn, Tạ Trì Thành thuận tay cầm tắm thiếp kia, vừa mở ra, nhìn nhìn, sắc mặt nháy mắt cứng đờ trong một cái chớp mắt, đồng tử rụt rụt.

Mà một màn này Diệp Như Hề cúi đầu nên không có thấy.

Môi mỏng của Tạ Trì Thành nhấp chặt, không tiếng động khẽ thả tắm thiếp vào trong túi.

Lúc này Diệp Như Hề mới ngắng đầu lên, nói: “Vi cái gì mà chiếc Vương miện lại đưa đến nơi này nhỉ? Chúng ta không phải không mua được hay sao?”

Giọng Tạ Trì Thành lúc này có chút âm trầm, nói: “Có người đưa lại đây.”

Diệp Như Hề rất kinh ngạc, “Bạn bè của anh sao?”

Tạ Trì Thành mơ hồ lên, chỉ nói: “Anh đi ra ngoài một lát nhé.”

Diệp Như Hề tin, vì nghĩ là bạn của Tạ Trì Thành, người ta đã đưa đồ lại đây rôi, cũng không thể đi chào hỏi một tiếng được “Được, vậy anh cứ đi thôi, em ở chỗ này chờ anh.”

Tạ Trì Thành đứng dậy, đi về hướng cửa, không biết vì lý do gì, Diệp Như Hề phát hiện bước chân của anh có chút dôn dập, ở thời điểm anh mở cửa ra, cô theo bản năng nói: “Trì Thành.”

Bóng lưng Tạ Trì Thành căng chặt một chút, hỏi “Xảy ra chuyện gì à?”