Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 500




Chương 500

Em…em ít nhất hãy cho anh một cơ hội giải thích.”

Diệp Như Hề cười nhẹ, nói: “Được, bây giờ anh có thể giải Thích.”

Lục Tư Viễn muốn phản bác, vô SỐ lời đang xông lên miệng, nhưng bắt gặp ánh mắt của Diệp Như Hề, anh lại không nói ra được lời nào.

“Tư Viễn, em không trách anh, em xưa nay chưa từng trách anh. Bởi vì, khi đó, anh mới mười tám tuôi. Đôi với một người mười tám tuổi có tiền đồ rộng mở, muốn thể hiện tài năng của mình trong giới tài chính mà nói, kết hôn là chuyện vượt ngoài tầm với.

Thậm chí trong kế hoạch của anh, căn bản không Có suy nghĩ vệ việc kết hôn với em.”

“Không phải! Tiểu Hà…”

“Tự Viễn, đừng lo lắng, em thật sự không trách anh.”

Diệp Như Hề nói với giọng thoải mái hết mức có thể: “Anh thích em, chí ít vào lúc đó là thật lòng. Em có thể cảm nhận được, chúng ta thật sự thích nhau, mà lúc đó, em muốn gả cho anh, muốn có một mái ấm của riêng mình. Nhưng em lại quên mắt, anh có mục tiêu của riêng anh, lúc em nhìn thấy anh né tránh ánh mắt của mình thì em đã biết, chúng ta cũng chỉ có thể là người yêu của nhau, chứ không phải là người nhà.”

“Tiểu Hè! Chúng ta kết hôn đi, anh có thê cho em một mái âm hạnh phúc!”

Lục Tư Viễn nóng lòng muốn phủ định lời của cô.

“Tư Viễn, lúc em ra tù gặp lại anh lân nữa, anh hỏi, em có hận anh không.

Nếu em nói không hận, thì đó là giả Mặc kệ vì lý do gì, anh đã bỏ rơi em, cho nên em hận anh, nhưng cũng chỉ một chút thôi.”

Diệp Như Hề mỉm cười, ngay sau đó, lại tiêp tục nói ra những. lời khiến Lục Tư Viễn biết được đời này anh sẽ không có cơ hội nữa.

“Chỉ là, mỗi khi em hận anh, trong „ đầu của em đều sẽ hiện lên ánh mắt né tránh của anh năm đó, em lại không hận anh nữa. Anh không n, không sai bất cứ chuyện gì cả, nhưng chúng ta không thể quay lại được nữa, anh sẽ gặp được người xứng đáng với anh hơn em.”

Lục Tư Viễn tan nát cối lòng, không.

phải tan nát cõi lòng vì Diệp Như Hề, mà là vì năm đó trẻ người non dạ, thiếu hiểu biết, không có năng lực đề gánh vác trách nhiệm.

Thấy Lục Tư Viễn đã hiểu ra, Diệp Như Hề không còn tiếp tục nhắc lại chủ đề lúc trước nữa, mà rất thắng thắn nói: “Một ngày trước khi xảy ra vụ ám sát, em đã ở cùng một chỗ với Ta Trì Thành. Anh hắn là hiều được ý tứ của câu nói này. Đứa bé này, là của anh ây, tính cả Tiểu An và Nhạc Nhạc, anh ây chính là cha của bọn trẻ. Hoặc là nói..

Diệp Như Hề dừng lại một chút.

“Anh ấy là người đàn ông muốn cho em một mái âm vào lúc này.”

H rong bóng tối từng chút nới lỏng sức mạnh của đâu ngón tay, anh dựa vào giá đỡ bằng gỗ phía sau, dáng người hoàn toàn chìm trong bóng tôi, nhưng một nụ cười rất nhẹ lại tràn ra từ đôi môi mỏng.

Một mái ấm sao?

Có lẽ…chủ ý này cũng không tệ.

Tuy nhiên, Lục Tư Viễn lại bị câu nói kia đánh bại.

Đánh bại hoàn toàn, không có một tia hy vọng thắng lợi.

Nhưng mà, anh lại không có cách nào trách cứ Diệp Như Hề, bởi lẽ, năm đó là anh đã từ bỏ, tự tay bỏ rơi người phụ nữ quan trọng nhât trong cuộc đời mình.