Tổng Tài Daddy, Mami Lại Trốn Rồi

Chương 50




Chương 50:

 

Một lúc sau, anh nhẹ nhàng thở dài một hơi.

 

“Tiểu Hề, anh sẽ coi như là con ruột của mình.”

 

Lúc này đây, Diệp Như Hè cảm thấy anh đúng là điên rồi.

 

“Đừng nói mấy lời ngu ngốc đó, anh có tương lai tươi sáng hơn, em nói với anh chuyện này không phải muốn anh làm cái gì, em có thể chăm sóc tốt cho Nhạc Nhạc được.”

 

Từ trước đến nay Diệp Như Hề đều không cảm tháy Nhạc Nhạc là gánh nặng, cũng cảm thấy bản thân có thể cho con bé một mái nhà, cho dù mái nhà này không có bóng dáng của người cha.

 

Cô đã nói chán nói chê, nói rõ ràng như vậy rồi, Lục Tư Viễn nhất định sẽ hiểu rõ những lời này có nghĩa là gì.

 

“Tiểu Hè, đã khuya rồi, anh đưa em về nhà trước đã.”

 

Lục Tư Viễn như đang đưa ra quyết định gì đó, khởi động xe một lần nữa, chạy xe đến khu nhà Phú Cẩm.

 

Diệp Như Hề xuống xe, nói cảm ơn một tiếng rồi mới đi vào trong khu nhà.

 

Mà chiếc Bentley đậu ở bên ngoài rất lâu mới rời khỏi.

 

Ngày hôm sau, Diệp Như Hề đến bệnh viện thăm Nhạc Nhạc.

 

Diệp Hỉ Nhạc mỗi ngày đều ngồi đếm lịch chờ mẹ đến thăm mình, mỗi một lần gặp được mẹ thì cô bé vô củng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ cũng phải cười tươi như đóa hoa.

 

Hơn nữa tình trạng sức khỏe gần đây của cô bé cũng không tồi, sắc mặt cũng trở nên hồng hào hơn, trông có sức sống hơn hẳn.

 

Diệp Như Hề ôm ôm con gái, lại hôn một cái, nói: “Nhạc Nhạc có ngoan ngoãn nghe bác sĩ nói hay không vậy?”

 

“Có ạ! Nhạc Nhạc ngoan lắm! Mami mới không nghe lời, gần đây đều không tới thăm con”

 

*Thật xin lỗi, trước đó mẹ khá bận rộn mà xem nhẹ Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc muốn được bồi thường gì đây nhỉ?

 

Mami nhát định có gắng đáp ứng yêu cầu của con!”

 

Nhạc Nhạc luôn rất hiểu chuyện, chưa bao giờ chủ động đòi hỏi cái gì từ mami, chỉ là lúc này đây khó có dịp khuôn mặt nhỏ của cô bé lại nghiêm túc như vậy, dường như đang thật sự đắn đo suy nghĩ.

 

Diệp Như Hề càng thấy vui vẻ, con gái mới nhỏ mà đã quá hiểu chuyện khiến cô thấy đau lòng, cô vẫn luôn hi vọng con mình có thể tùy hứng như những đứa trẻ vô tư khác, không cần phải hiểu chuyện như vậy.

 

“Nhạc Nhạc nghĩ kỹ rồi sao?”

 

“Nghĩ kỹ rồi!”

 

“Vậy nói cho mami biết con muốn cái gì nào?”

 

Hai mắt to của Nhạc Nhạc nhấp nháy nhấp nháy, mang theo nỗi thấp thỏm mang dò hỏi: “Mami, con có thể về nhà không?”

 

Khóe miệng đang tươi cười của Diệp Như Hề đông cứng lại.

 

“Mami, con đã ở bệnh viện lâu lắm rồi, mami, con muốn về nhà, mẹ có thể mang con đi về nhà không?”

 

Đây là nguyện vọng lớn nhất của Nhạc Nhạc.

 

Thời điểm còn sống trong cô nhi viện, Nhạc Nhạc đã rất khao khát có một mái nhà, thật vất vả mới chờ được mẹ tới đón mình, lại bởi vì sức khỏe không tốt, lại phải xem bệnh viện như nhà mình.

 

Diệp Như Hề biết con gái luôn mong muốn có một mái nhà Nếu có thể, cô cũng rất muốn được đưa Nhạc Nhạc về nhà.

 

“Nhạc Nhạc ngoan, chờ sau khi con hết bệnh rồi, mami sẽ đưa con về nhà.”